“Mẹ, đến giờ nấu cơm chiều rồi, tối nay nấu cái gì thế?” Lưu Tiểu Nga từ phòng bên cạnh đi ra, gõ cửa nhỏ của hai vợ chồng già.
Triệu Quế Phân vừa nghe đến tiếng nói của vợ thằng hai là lại muốn phun hỏa: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Cái thứ vô dụng một ngày chỉ kiếm được ba công điểm mà còn đòi ăn cái gì? Bình thường ăn cái gì thì tối nay ăn cái đó, ăn giống như ngày hôm qua!”
Mọi chờ mong trong lòng Lưu Tiểu Nga lập tức biến mất sạch sẽ.
Mắt cũng đỏ lên.
Lúc này có nhà nào mà không ăn ngon chứ?
Với lại mẹ chồng còn không kiếm được ba công điểm nữa kìa.
Hơn nữa không phải mọi người đều kiếm ba công điểm như nhau sao?
Đến cả chồng của cô ta cũng thế…
Sao chỉ mắng một mình cô ta là vô dụng chứ?
Trong phòng, Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua bà già hỏi: “Lúc này mà còn ăn như mọi hôm nữa hả?”
“Có vấn đề gì sao? Chờ cả nhà thằng cả dọn ra ở riêng rồi, chúng ta muốn ăn cái gì cũng được. Hiện tại vẫn cứ ăn như bình thường đi. Với lại ông cũng không nhìn lại xem hôm nay được chia bao nhiêu lương thực, bây giờ mà để cho bọn nó ăn uống no say, chờ đến mùa xuân làm việc thì phải làm sao đây? Trong thôn chúng ta ngoại trừ mùa đông và mấy ngày nóng nhất mùa hè ra, mấy ngày khác đều phải làm việc. Đến lúc đó đi xin cơm ăn à?”
Triệu Quế Phân cảm thấy chuyện này bà ta chiếm lý, vốn dĩ chính là như thế mà!
Không phải bà ta vẫn âm thầm cho thằng hai và thằng năm đồ ăn riêng sao, trong tay thằng ba và thằng tư cũng có tiền, nếu có tiền mà vẫn làm mình chịu đói thì bọn nó cũng là đáng đời!
Dù sao bà ta tuyệt đối không thể để cả gia đình nhà thằng cả chiếm hời được nữa.
Vương Thủ Thành cũng không thể nào phản bác được, tuy rằng không thể ăn cơm tẻ, nhưng cũng không phải không được.
Tốt xấu gì ông ta còn có thể lén lút nấu đồ ngon ăn riêng.
“Vậy thêm vài củ khoai lang đỏ đi, dù sao cũng không thể không cho ăn cái gì mới được. Tốt xấu gì thằng ba và thằng tư cũng kiếm nhiều công điểm…”
Vương Thủ Thành khuyên.
Triệu Quế Phân suy nghĩ một chút: “Vợ thằng hai, cô đi lấy mấy củ khoai lang đỏ mới được chia về. Người lớn mỗi người một củ, con nít mỗi đứa nửa củ. Lại làm cho mỗi người một cái bánh bột bắp trộn trấu, đồ ăn vẫn cứ là canh cải trắng.”
Bên ngoài, Lưu Tiểu Nga nghe thấy mấy thứ này cũng cảm thấy dạ dày mình đau.
Sao ngày nào cũng ăn mấy thứ này hết vậy?
Hôm nay được chia nhiều lương thực như thế mà, không thể ăn một bữa ngon sao?
“Thôn dân thôn Hạ Hà chú ý, mọi người chú ý, tôi là đại đội trưởng Trần Tráng thực, hiện tại muốn thông báo cho cả thôn một việc.”
Loa phát thanh vang lên tiếng nói.
Bạch Tú Tú đang ở trong phòng ăn đồ ăn vặt nghe được, lập tức mở hé cửa sổ ra.
“Về chuyện thôn dân trong thôn chúng ta, cũng chính là Chu Kiều Kiều, vợ của đứa con trai thứ năm nhà Vương Thủ Thành ở trong núi ăn h.i.ế.p quả phụ Hạ, hiện tại bắt đầu để cô ta đọc kiểm điểm.”
Không bao lâu sau, người nói chuyện đã đổi thành Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều ở trong đại đội, ngồi ở phòng phát thanh, sắc mặt còn khó coi hơn lúc phải ăn cỏ ăn trấu trong nhà.
Cô ta đã nghĩ đến đủ loại phương pháp để trở nên nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nổi tiếng bằng cách này!
“Tôi là Chu Kiều Kiều, vợ của Vương Thanh Kỳ, con trai thứ năm của nhà Vương Thủ Thành ở thôn Hạ Hà. Lúc trước tôi ở trong núi, bởi vì cãi nhau…”
“Cãi nhau về vấn đề gì phải nói rõ ràng, vì sao cãi nhau cũng phải nói rõ.” Đại đội trưởng khó chịu chỉnh lại lời nói của Chu Kiều Kiều.
Sao đến lúc này rồi mà cô ta còn không chịu ngoan ngoãn nhận lỗi chứ.
Chu Kiều Kiều xấu hổ nói lại lần nữa: “Lúc trước tôi ở trong núi nói cẩu kỷ mà quả phụ Hạ tìm được đều là của tôi.”
“Là tôi quá ích kỷ, cảm thấy thứ tôi nhìn thấy đều là của tôi. Là tư tưởng của tôi có vấn đề, tôi bảo đảm sau này tôi sẽ không tái phạm nữa. Xin mọi người có thể tha thứ cho tôi, xin quả phụ Hạ tha thứ cho tôi. Sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt đại công vô tư.”
Chu Kiều Kiều cảm thấy mỗi lần cô ta nói ra một chữ đều giống như có ai đó tát thẳng vào mặt cô ta.
Nói xong, cô ta cảm thấy mình đã mất mặt muốn c.h.ế.t rồi.
Trong mắt rưng rưng nước mắt.
“Mọi người chú ý, chuyện của Chu Kiều Kiều ngày hôm nay, hi vọng mọi người có thể xem đó là tấm gương mà rút kinh nghiệm. Trong thôn chúng ta không có cái tư tưởng coi tài nguyên công cộng trong núi thành của cải thuộc về riêng mình. Lối suy nghĩ này là cực kỳ ác độc. Là rất không đúng!”
Đại đội trưởng phê bình một lúc lâu, sau đó mới cắt đứt phát thanh.
Ông ấy nhìn về phía Chu Kiều Kiều: “Được rồi, cô cũng mau đi về nhà đi. Tuổi cô còn trẻ, sau này không được phép suy nghĩ như thế nữa, nếu còn có lần sau, tôi sẽ đưa cô lên công xã chịu phê bình.”
“Tôi biết rồi.” Trong lòng Chu Kiều Kiều đã hận đại đội trưởng muốn c.h.ế.t rồi, xoay người rời đi.
Nhà họ Vương.
Bạch Tú Tú nghe quảng bá xong, vô cùng sung sướng đóng cửa sổ lại.
Dạo gần đây hình như Chu Kiều Kiều hơi bị xui xẻo rồi, xem ra, cho dù vận may có tốt đến cỡ nào thì cũng không chịu nổi chuyện tất cả mọi người đều muốn chống đối cô ta.
Nhất là lúc cô ta vừa mới gả đến, còn chưa kịp tìm được vị trí đứng ổn định.
Buổi tối trên bàn cơm.
Vương Thanh Hòa ôm con, cùng Bạch Tú Tú cũng nhau đi đến phòng chính.
Nhìn thấy hai món ăn mà ăn trộm nhìn thấy cũng không thèm trên bàn, Bạch Tú Tú phát hiện, ở phương diện này người nhà họ Vương đúng là không làm cho người ta thất vọng tí nào!
“Ăn cơm, mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Triệu Quế Phân nhìn thấy cả gia đình con trai cả đến là lại đau lòng.
Hai người này đã không đặt lương thực chung với bọn họ rồi, còn muốn ỷ vào việc trước kia bọn họ đã đưa lương thực cho trong nhà rồi, đến đây ăn cơm cùng với mọi người.
Thật đúng là quá ác độc, không biết năm nay bọn họ được chia rất ít lương thực sao?
Cả gia đình bốn người bọn họ có nhiều lương thực để ăn như thế, sao đến giờ ăn lại đến đây nữa?
Còn có vợ thằng năm nữa, mất mặt c.h.ế.t đi được.
Không chỉ đánh nhau mất mặt mà còn không lấy được cẩu kỷ về.
Đến cả con rắn cắn người kia cũng bị bồi thường cho quả phụ Hạ.
Cả gia đình cắm đầu ăn cơm, Triệu Thúy Hoa ăn đồ ăn chẳng khác gì ngày thường, lập tức giận sôi máu.
Cô ta và chồng cô ta kiếm được nhiều công điểm nhất trong nhà, lại ăn đồ ăn giống hệt mọi người.
Hơn nữa hiện tại đã được chia lương thực mà còn không cho ăn no nữa à?
Suốt ngày chỉ ăn chút thứ nào, ai mà no được chứ?
“Mẹ, có phải nhà chúng ta cũng nên đổi món ăn rồi không? Mẹ xem bọn con cũng không có sức để làm việc nữa rồi.” Triệu Thúy Hoa buông đũa xuống, giọng điệu bực bội.
“Cô còn làm việc gì nữa? Hiện tại có phải mùa xuân cần đi làm việc kiếm công điểm đâu, sắp sửa mùa đông đến nơi, cô còn có chuyện gì hả? Chỉ có mấy thứ này, nếu cô không thích ăn thì nhịn đói đi, để dành cho chồng cô ăn.”
Triệu Quế Phân nói xong lập tức cầm đồ ăn của vợ thằng ba chia cho thằng ba.
Sao Triệu Thúy Hoa lại đồng ý được chứ.
Cô ta nhanh chóng ngoan ngoãn ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, Vương Thủ Thành lại nhắc đến chuyện ngày mai đi vớt cá.
“Năm nay nhà chúng ta cùng nhau đi bắt cá đi, hôm nay chia lương thực đã đủ mất mặt rồi, dù sao cũng phải kiếm lại chút mặt mũi về. Để tránh cho người ta cho rằng nhà mình đều là người lười, chân của vợ thằng tư chưa lành, không cần đi. Nhưng người khác đều phải đi hết, thằng cả, cả gia đình con không có vấn đề gì đúng không?”
Vương Thủ Thành nhìn chằm chằm vào con trai cả.