Trong lòng Chu Kiều Kiều cũng đã hận cả đại đội trưởng, đang êm đẹp lại bảo cô ta đi làm kiểm điểm? Vậy thì mất mặt biết bao nhiêu, lại còn mất mặt trước con ranh Bạch Tú Tú này.
"Mượn được ván rồi, mau khiêng người lên." Giọng của anh em nhà họ Dương đã truyền tới từ xa.
Sau một trận ầm ĩ, quả phụ Hạ bị khiêng đi. Đại đội trưởng gọi Chu Kiều Kiều: "Cháu cũng đến bệnh viện đi."
Trong lòng Chu Kiều Kiều không cam tâm tình nguyện, nhưng cô ta cũng không có cách nào.
Trần Kim Hoa đưa đứa nhỏ cho Bạch Tú Tú: "Tú Tú à, chuyện này thím cũng phải đi theo xem thế nào một chút, cháu đưa bọn nhỏ về đi."
"Vâng." Bạch Tú Tú đón lấy con mình.
Sau khi Trần Kim Hoa đi.
Lúc Chu Kiều Kiều đi ngang qua Bạch Tú Tú, nhỏ giọng lên án Bạch Tú Tú: "Chị dâu cả, chúng ta mới là người một nhà, sao chị có thể vì một người ngoài mà hại em chứ?"
Bạch Tú Tú nghe vậy khẽ cong khoé miệng lên với cô ta, dưới ánh mắt lên án của đối phương, chậm rãi hỏi lại: "Có phải cô bị bệnh hay không?"
"Chị!"
Chu Kiều Kiều còn đang định cãi lại, Bạch Tú Tú đã không nghe nữa.
Cô gọi Triệu Thúy Hoa, đưa hai đứa nhỏ cho cô ta: "Giúp tôi bế một chút, quá mỏi rồi."
Triệu Thúy Hoa không còn gì để nói, nhưng chịu mệt nhọc bế lấy, ai bảo vừa rồi chị dâu cả vừa mới giúp cô ta chứ?
Từ trên núi xuống, Triệu Thúy Hoa chờ xung quanh không còn ai, mới chia sẻ sự kinh hãi vừa rồi mình gặp với Bạch Tú Tú: "Chị dâu cả, vừa rồi chị không nhìn thấy chứ, quá kỳ lạ! Quả phụ Hạ xui xẻo khiến cho người ta kinh hãi, lần đầu tiên em nhìn thấy mùa này có rắn từ trên cây rơi xuống cắn người ta một cái."
"Vậy sao? Vậy thím còn dám đối nghịch với cô ta?" Bạch Tú Tú có hơi tò mò về suy nghĩ của Triệu Thúy Hoa.
Triệu Thúy Hoa một chút cũng không sợ: "Em cũng không đánh cô ta, em cũng không làm gì. Đây đều là do tự cô ta chuốc lấy, hơn nữa, xui xẻo thì xui xẻo. Em và cô ta không hợp nhau, cô ta có chuyện xui xẻo gì cũng không liên quan đến em.
Đến lúc đó em ở trong nhà có thể chia cho cô ta một ít chỗ tốt, lại không cần chịu tội lớn, tốt biết bao nhiêu chứ?
Chị nhìn Trần Phương và Lưu Tiểu Nga mà xem? Còn có mẹ chồng mình.
Vết thương của Lưu Tiểu Nga đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn, còn có Trần Phương, hiện tại còn khập khễnh. Mẹ chồng chúng ta, cà nhắc để đi quét dọn.
Bực mình biết bao nhiêu?"
Bây giờ Triệu Thúy Hoa đã suy nghĩ rõ ràng, cô ta cũng không có mệnh đại phú đại quý gì, chỉ cần không chịu đói, chỉ cần không thiếu tiền xài.
Về sau nếu chồng cô ta có cơ hội vào thành phố, vậy thì càng tốt hơn.
Không có cơ hội, cô ta có mong cũng vô dụng.
Dù sao cha mẹ chung cũng không thể nhìn chồng cô ta trải qua cuộc sống không tốt, cô ta và Chu Kiều Kiều đi không xa cũng đừng đi quá gần.
Bạch Tú Tú không nghĩ tới Triệu Thúy Hoa cũng có tâm tư này, nhưng chuyện này quả thực cũng là con đường thích hợp nhất cho Triệu Thúy Hoa.
"Chị dâu cả, chị sớm muộn gì cũng được chia nhà tách ra ngoài, đến lúc đó chị thỉnh thoảng cho em một ít lợi ích, em giúp chị nghe ngóng chuyện trong nhà chúng ta, thế nào?” Triệu Thúy Hoa thử thăm dò tìm con đường tài lộ mới.
Bên chỗ chị dâu cả, về sau chắc chắn không thiếu chất béo.
Dù sao nếu như tách ra, anh cả nghe chị dâu cả, tiền của nhà bọn họ, không phải đều do chị dâu cả cầm hay sao? Chớ nói chi là chị dâu cả còn có nhà mẹ đẻ tốt.
Bạch Tú Tú hơi động tâm.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Trở về nhà, lúc này Vương Thủ Thành đang chỉ huy mấy đứa con trai kết thúc công việc làm nhà, gần như đã sắp xây xong.
Căn nhà thô sơ này so với những căn nhà bình thường xây nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy hai người Bạch Tú Tú và Triệu Thúy Hoa trở về, bọn họ đều có chút khó hiểu: "Sao hai đứa lại về hả? Vợ thằng năm đâu?"
Vương Thủ Thành thấy vợ thằng ba về trước, còn chưa thấy vợ thằng năm đâu nên đã không nhịn được mà hỏi các cô.
Triệu Thúy Hoa nghe vậy lập tức lên tinh thần, kể lại chuyện vừa rồi cho bọn họ nghe một lần, dĩ nhiên là đã bỏ qua đoạn trò chuyện giữa mình và Bạch Tú Tú.
"Cha, con nói chứ. Vợ của chú năm quá bá đạo, cái gì mà đồ trên núi đều là của cô ta? Nếu chuyện này bị truyền đi, thanh danh nhà chúng ta đều sẽ bị ô uế theo, đội trưởng nói rồi, phải làm kiểm điểm, mất mặt biết bao nhiêu chứ?"
Triệu Thúy Hoa âm dương quái khí, Vương Thủ Thành nghe vậy cũng đã có chút tức giận trong đầu.
Vợ của thằng năm cũng quá không biết suy nghĩ, cho dù có thật sự là vậy thì cũng không thể nói ra chứ.
Cái gì cũng của cô ta?
Về sau người nhà đi ra ngoài sao mà ngẩng đầu lên được?
Cũng may công việc của thằng năm đã trả tiền rồi, ngày hôm nay thằng hai thằng ba chắc là có thể làm được việc.
Về sau không ở trong thôn nữa, không ai có thể nói thằng năm có gì không tốt.
Trong lòng suy nghĩ rõ ràng, Vương Thủ Thành ngược lại bắt đầu căn dặn Triệu Thúy Hoa: "Vợ thằng ba, con đang nói gì thế? Đều là người một nhà, con bé cũng là suy nghĩ cho cái nhà này. Chuyện này ra ngoài con cũng đừng nói lung tung, đến lúc kiểm điểm rồi, nhà ta bớt đi ra ngoài đi.
Một thời gian là sẽ qua thôi.
Nếu mỗi ngày con đều ở bên ngoài xúi giục lung tung, làm hại nhà ta mất mặt, mẹ con sẽ không tha cho con."
Triệu Thúy Hoa không còn gì để nói, nói là Triệu Quế Phân không tha cho cô ta, chẳng bằng nói là cha chồng sẽ tính sổ.
Cha chồng đối với chú năm và đám anh hai cũng quá bất công.
Ngay cả con dâu gặp rắc rối, vì hai đứa con trai, ông ấy cũng bất công.
"Vợ của thằng cả cũng vậy, đừng tưởng rằng thằng cả đối tốt với con thì con cứ suốt ngày xúi giục nó, khiến cho quan hệ giữa nó và người trong nhà càng lúc càng kém. Truyền ra ngoài, con cũng chẳng có quả ngon để ăn." Vương Thủ Thành lời đến khóe miệng rồi, cảm thấy không nói Bạch Tú Tú vài câu, trong lòng ông ấy cũng chưa hết giận.
Vợ thằng ba thì có thể có tâm nhãn gì chứ?
Vợ thằng năm thì ngay cả tìm một người để úp nồi cũng không tìm được, chắc chắn có liên quan đến cô.
Gần đây nhà họ Vương có chuyện, đều có liên quan đến vợ của con trai cả, thật sự không phải đứa ra gì.
Bà già kia cũng vậy, sao ngay cả chút chuyện nhỏ chia rẽ con trai và con dâu cũng làm không xong?
Vương Thủ Thành lo lắng trong lòng, đây là cách tốt nhất mà ông ấy nghĩ ra được để chia nhà, nhưng vừa mới buổi sáng, công việc đều đã được thằng cả làm rồi, vợ của thằng cả cũng chẳng nói câu nào.
Bạch Tú Tú nghe thấy Vương Thủ Thành cảnh cáo, chỉ cảm thấy giễu cợt.
Sao ông ấy không biết ngại mà nói như thế chứ?
Nhiều năm như vậy, nếu như Vương Thủ Thành đối xử với Thanh Hoà tốt một chút, thì cũng không ầm ĩ đến tình trạng như hôm nay.
"Cha, con người con không thích ăn trái cây, con và chồng con đều là người thành thật, cha đừng nên gièm pha lung tung." Bạch Tú Tú một hơi phủ nhận, dẫn theo hai đứa nhỏ định về phòng.
Trong nhà lớn, Triệu Quế Phân nhìn thấy Bạch Tú Tú trở về, khập khễnh đi ra.
Không đợi Bạch Tú Tú vào phòng, bà ta đã kêu lên: "Có con dâu nhà ai như cô không? Cái gì cũng mặc kệ, bản thân thì mặc quần áo ngay cả miếng vá cũng chẳng có, nửa mảnh vải cũng không nỡ mua cho người làm mẹ như tôi.
Chờ lần này được phát lương, cô nhất định phải mua vải cho tôi làm quần áo.
Còn có, gần đây trong nhà cũng không có tiền, vợ thằng cả, tiền của cô cũng lấy ra dùng đi.
Năm nay lương thực của hai đứa sẽ được chia riêng, hai đứa nhóc con nhà cô, còn có cô và thằng cả đều không được phép ăn cơm ở trong nhà."
Lời mà Triệu Quế Phân nói đều là lời trong lòng!