Cha mẹ bọn họ trước đây có chút thiên phú, nhưng trong một lần săn bắt yêu thú trúng độc, đến giờ vẫn chưa khôi phục, mà em gái cô ta lúc đó còn chưa chào đời, mặc dù cuối cùng cũng sinh ra, nhưng cũng bị độc tố ảnh hưởng, rất khó tu luyện, hơn nữa đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu.
Cả gia đình đều dựa vào một mình cô kiếm tiền, bận bịu công việc mấy ngày mới xong, mấy ngày này nghỉ ngơi, vậy nên cô tới đây tiếp tục kiếm tiền.
Nếu may mắn có thể kiếm nhiều thêm chút.
Có một số người tới đây chỉ để rèn luyện mà thôi, ý trên mặt chữ chính là tới nơi này để trải nghiệm cuộc sống, căn bản không quan tâm kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cô lại hoàn toàn coi đây là một công việc.
Thực tế, chỉ cần có đủ tiền, em gái cô có thể được trị khỏi, nhưng chỉ dựa vào một mình cô, trừu khi xuất hiện kỳ tích.
Thủy Lam Nhi không chớp mắt nhìn chị mình và mấy người tiếp xúc với mười mấy người đó, sau đó tất cả rời khỏi nơi này.
Cô bé ngây ra nhìn một lúc, sau đó ngoan ngoãn ngồi một bên.
Ngón tay còn không ngừng chuyển động trên khối băng bên cạnh, bé đã quen với cuộc sống như vậy.
“Hửm? Chỉ có một cô bé?” chẳng bao lâu sau, Diệp Tinh và Mặc Uyên từ phía xa đi tới, nhìn nơi này.
Tất nhiên là bọn họ đi theo những người đó tìm tới nơi này.
Nghĩ một lát, Diệp Tinh đi tới bên cạnh cô bé, nói: “Xin chào.”
Nghe thấy tiếng nói này, cô bé bị dọa một trận, dường như không ngờ được rằng nơi này còn có người, bé vội vàng quay người, sau đó nhìn hai người Diệp Tinh và Mặc Uyên.
“Hai người là ai?” Cô bé Thủy Lam Nhi có chút sợ hãi, hỏi.
Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng tiếp xúc với người lạ, cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với họ.
“Trông tôi đáng sợ thế ư?” Diệp Tinh nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của cô bé, nhất thời có chút bất đắc dĩ, hắn nhìn cô bé, nói: “Em là người dẫn đường ở đây ư?”
“Người dẫn đường?” nghe thấy cái tên này, cô bé biết ngay hai người Diệp Tinh là người mới, không biết đường.
Trước đó chị bé dặn bé không được chạy lung tung, Thủy Lam Nhi muốn lắc đầu, nhưng nghĩ tới gì đó, lại vội vàng gật đầu, nói: “Ta là người dẫn đường.”
Mỗi ngyaf chị cô đều vất vả kiếm tiền, cô bé cũng muốn kiếm một chút, như vậy có thể giảm nhẹ gánh nặng của chị cô.
Diệp Tinh nhìn cô bé trước mặt, đang muốn hỏi đường tới tộc Hàn Nguyệt đi thế nào, nhưng nhìn khu vực xung quanh, nghĩ rồi nói: “Em biết đường nơi này ư?”
Giờ vẫn còn mấy ngày nữa mới tới thời gian Lâm Tiểu Ngư kết thúc truyền thừa, cho dù bọn họ tiến vào tộc Hàn Nguyệt này cũng chỉ có thể đợi.
Nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng Diệp Tinh lại nổi lên ham muốn khám phá.
Tộc Hàn Nguyệt núi Băng Nguyên là một nơi khá thần bí, hơn nữa nghe nói núi băng ở nơi này còn sinh ra một vài kỳ trân dị bảo, đã từng có người lấy được ở nơi này.
Tất nhiên, muốn có được rất khó, việc này hoàn toàn dựa vào sự may mắn.
“Biết.” Nghe Diệp Tinh hỏi vậy, Thủy Lam Nhi vội vàng gật đầu nói.
Lúc bé còn nhỏ, chị bé thường cõng bé đi khắp nơi này, giờ đây đã lớn, bé cũng ngại không để chị cõng nữa.
“Vậy được, giờ đưa tôi tới điện Băng Mặc đi.” Diệp Tinh cười nhẹ, nói.
Điện Băng Mặc là một trong những địa điểm nổi tiếng của nơi này.
“Điện Băng Mặc cách nơi này một đoạn, các ngươi có hai người, phải trả mười Hàn Nguyệt tệ.” Thủy Lam Nghi nghiêng chiếc đầu nhỏ, cẩn thận dè dặt nhìn hai người Diệp Tinh: “Các ngươi cũng có thể dùng tiền của nhân tộc để thanh toán.”
“Được.” Diệp Tinh phất tay phải, lập tức có một đồng xu kim loại màu đen xuất hiện, đưa tới trước mặt Thủy Lam Nhi.
Tiền của nhân tộc phân thành mấy loại, đây là loại có giá thấp nhất.
Nhận lấy tiền xu, trong mắt Thủy Lam Nhi lập tức hiện lên vẻ vô cùng vui mừng.
Cô bé cũng có thể kiếm tiền.
“Được rồi, có thể xuất phát rồi chứ?” Diệp Tinh nhìn cô bé, hỏi.
“Ta đưa các ngươi đi.” Nghe vậy, cô bé lập tức vui vẻ đi về phía trước.
Diệp Tinh và Mặc Uyên cười, sải bước đi theo.
“Ta tên Thủy Lam Nhi, các người tên là gì?” trên đường, cô bé tò mò hỏi.
“Tôi tên Diệp Tinh.”
“Vậy ta gọi ngươi là Diệp Tinh đại nhân.”
Cô bé nói, chị bé từng nói, gặp được người tới đây phải gọi là đại nhân.
“Đây là điện Băng Mặc?” rất nhanh mấy người đã đi tới một nơi, Diệp Tinh nhìn khung cảnh trước mặt.
Diệp Tinh nhìn khung cảnh trước mặt, trước mặt hiện lên một tòa cung điện khổng lồ, cả cung điện là màu đen, bên trên còn có khí tức cực kì lạnh lẽo truyền tới.