“Chuột nhỏ cảm ứng được có bảo vật! Viên Viên, chúng ta đi nhanh lên một chút!”
“Anh, đợi em với.”
Đằng xa đột nhiên truyền tới hai giọng nói, sau đó mấy người cũng nhanh chóng xuất hiện. Mấy người này vừa tới đã thấy được chiếc hộp phát sáng trong tay Diệp Tinh.
Đội ngũ này có tổng cộng ba người, trong đó có hai người có ngoại hình giống nhau, đều là da xanh tai nhọn, trên mặt còn có những bí văn màu tím.
Trong hai người này có một người nhìn khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng dao động tản ra xung quanh lại vô cùng kinh người.
Thanh niên này là một cường giả Bất Tử cảnh.
Bên cạnh người thanh niên là một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi.
Còn người còn lại là một người đàn ông trung niên cao hơn mười mét, trên đầu có sừng, lúc này đang cảnh giác nhìn họ.
Nhưng sau khi nhìn rõ người trước mặt, người đàn ông trung niên khẽ cười.
Diệp Tinh cảm nhận được sự xuất hiện của người đó thì sắc mặt hơi thay đổi.
Hắn vung tay lên, nhanh chóng thu hồi hộp bảo vật vào trong nhẫn không gian.
Ở trong Bất Tử giới, nguy hiểm không chỉ đến từ bản thân Bất Tử giới mà còn đến từ những cường giả khác.
Giết người cướp bảo, chuyện này dù ở đâu cũng không hề hiếm.
Bóng dáng Mặc Uyên khẽ động một cái, trực tiếp xuất hiện trước người Diệp Tinh. Nhưng khi nhìn thấy rõ người trước mặt thì vẻ cảnh giác trong mắt Mặc Uyên biến mất, ông ta cười nói: “Lý Kham Tư, không ngờ lại gặp được ông ở đây.”
Người đàn ông trung niên một sừng cũng cười đáp lại: “Mặc Uyên.”
Nhìn bọn họ có vẻ như quen biết nhau.
“Chít chít!” Bỗng nhiên một sinh vật màu vàng trông giống như chuột, dài khoảng hai mươi centimet xuất hiện, hướng về phía Diệp Tinh mà kêu.
“Hộp bảo vật.”
Lúc này hai thanh niên kia mới thấy Diệp Tinh đang thu hồi bảo vật lại.
“Anh, chúng ta đến chậm một bước rồi, bảo vật đã bị người ta lấy mất.” Cô bé mười hai mười ba tuổi bất mãn lầm bẩm.
“Con chuột kim bảo này đúng là chẳng được tích sự gì.” Cô bé gõ đầu con chuột nhỏ.
Ánh mắt con chuột lộ ra vẻ ấm ức, nhưng nó cũng không dám trêu chọc tiểu ác ma trước mặt.
“Viên Viên, lần này chỉ kém một chút thôi, chờ khi hộp bảo vật tiếp theo xuất hiện, anh nhất định sẽ lấy được. Thanh niên nói.
Nhưng ngay khi anh ta nói xong thì cô bé bên cạnh lập tức hét lên. Cô bé nhìn Diệp Tinh, ánh mắt lấp lánh như ánh sao.
“Waaaa, Diệp Tinh! Anh là Diệp Tinh!”
Cô bé hét lên một tiếng, sau đó lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Tinh, lấy mà một quyển sổ nhỏ và một cái bút, hưng phấn nói: “Diệp Tinh, em là người hâm mộ của anh, anh có thể ký tên cho em không?”
Diệp Tinh: “???”
Hắn hoang mang nhìn cô bé đang vô cùng phấn khích này.
Vút! Vút!
Ngay lúc cô bé đang nhảy nhót hào hứng thì thanh niên và người đàn ông trung niên kia đã nhanh chóng bay tới.
“Viên Viên, đừng làm loạn.” Thanh niên một tay kéo em gái, sắc mặt đen như than.
“Các người là ai?” Diệp Tinh nhìn ba người trước mặt.
Mặc Uyên ở bên cạnh cười nói: “Diệp Tinh, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là bạn tốt của ta- Lý Kham Tư.”
Ông ta nhìn thanh niên bên cạnh Lý Kham Tư: “Lý Kham Tư, vị bày có phải là thiên tài đỉnh cấp Húc Hồn của gia tộc Hư Mạc không?”
Lý Kham Tư gật đầu cười.
“Xin chào, ta là Húc Hồn.” Thanh niên kia nhìn Mặc Uyên, rồi lại nhìn sang Diệp Tinh, bình tĩnh lên tiếng.
Anh ta mặc một chiếc áo giáp màu bạc, khí thế cường đại, dáng đứng thẳng tắp, nhìn qua rất trầm ổn.
Chỉ là sắc mặt tối sầm lại, một tay đang giữ chặt em gái mình.
“Xin chào, tôi là Diệp Tinh.” Diệp Tinh mỉm cười.
“Thiên tài đỉnh cấp của gia tộc Hư Mạc?” Diệp Tinh vừa chào hỏi vừa nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.
“Diệp Tinh, gia tộc Hư Mạc là một gia tộc có thế lực cường đại có thể sánh ngang với gia tộc Hỏa Yểm.”
Dường như biết được sự nghi ngờ của Diệp Tinh, giọng nói của Mặc Uyên lập tức vang lên trong đầu hắn.
“Sánh ngang với gia tộc Hỏa Yểm?” Diệp Tinh hơi ngạc nhiên.
Nhắc mới nhớ, hắn đã từng được nghe nhắc đến hai người vô cùng đáng sợ, một là người sáng lập ra gia tộc Hỏa Yểm, một là người sáng lập ra gia tộc Hư Mạc.