Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ - Diệp Tinh (FULL)

Chương 67 Cách chơi

Mặt anh ta mang theo nụ cười nhẹ, chờ đợi nhìn sắc mặt mọi người thay đổi. 

“Phục sức Helen?” Quả nhiên sắc mặt mấy người Hạ Lâm, Chu San khẽ biến. 

Đây là cửa hàng khá nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, giá trị lên tới cả triệu. 

Trước đây Hạ Lâm chỉ biết Trịnh Hằng có tiền, không nghĩ tới lại có tiền như vậy. 

Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư trở nên khó coi, Diệp Tinh đứng bên cạnh cô, nhéo tay cô, nói: “Giao cho anh xử lý.” 

“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu. 

“Thế nào? Điều kiện của tôi không biết tốt hơn Diệp Tinh bao nhiêu lần, con gái luôn phải chọn những điều tốt nhất.” Trịnh Hằng cười khẽ nói. 

Theo anh ta thấy, không có cô gái nào không thích tiền, trước đó anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư là một người đặc biệt, nhưng sau khi biết giá trị của Diệp Tinh, trong lòng anh ta lập tức bỏ đi suy nghĩ này. 

Vậy nên anh ta cũng không cố kỵ gì cả, trực tiếp thể hiện tài lực của bản thân. 

Trịnh Hằng ngạo nghễ đứng đó, chờ đợi một tia do dự trên mặt Lâm Tiểu Ngư, chỉ cần có, anh ta vô cùng chắc chắn sẽ nắm được Lâm Tiểu Ngư trong tay. 

“Bốp!” 

Lời vừa nói xong, Diệp Tinh đột nhiên đi tới, chân trái nhấc lên, hung hăng đạp lên người anh ta. 

Một cước này, Trịnh Hằng chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn ập tới, thân thể cong như một con tôm, sắc mặt trở nên trắng nhợt. 

“Đã có ai nói với anh chưa, miệng của anh rất thối!” Diệp Tinh lạnh giọng nói. 

“Cậu!! Cậu dám đánh tôi?” Trịnh Hằng ngẩng đầu, khó tin nhìn Diệp Tinh. 

Sau khi anh ta thể hiện thân phận, thứ nhận được nên là sự kính nể, ngưỡng mộ của mọi người mới đúng. 

Có điều tuy đau, nhưng trong mắt anh ta hiện lên một tia hưng phấn. 

“Tên nhóc, cậu dám động thủ ở nơi này?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch thấy Trịnh Hằng bị đánh, lập tức nổi giận. 

“Bảo vệ!” 

Anh ta trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó mấy người bảo vệ đều chạy vào. 

“Đưa tên nhóc này tới phòng bảo vệ, sau đó báo cảnh sát.” Triệu Tử Dịch trầm giọng nói. 

“Diệp Tinh.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức căng thẳng ô cánh tay Diệp Tinh. 

Cô nhìn Triệu Tử Dịch, Trịnh Hằng giận dữ nói: “Rõ ràng là các người nói lời khiêu khích trước?” 

“Hừ! Bọn tôi nói lời khiêu khích? Nhưng các người là người động thủ! Tôi cảm thấy bản thân bị đá trọng thương rồi.” Sắc mặt Trịnh Hằng âm trầm nói. 

“Tôi muốn tới bệnh viện kiểm tra, mà sau khi có kết quả kiểm tra, các người nhất định sẽ bị bắt lại, chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.” Trên mặt anh ta tràn ngập vẻ băng giá: “Có những người đã định trước rằng cậu không đắc tội nổi, nhưng khi cậu từ trong đó đi ra, cậu sẽ phát hiện điều gì cũng có thể xảy ra thay đổi.” 

Dùng tiền đập là một loại thủ đoạn của Trịnh Hằng, đối phương không nhận thì sẽ dùng lời nói kích thích, nếu đối thủ không phản kháng thì hiển nhiên là một kẻ yếu đuối, nếu ra tay phản kháng, vậy thì sẽ càng có thủ đoạn để xử lý đối thủ. 

Chỉ cần Diệp Tinh ra tay, tiếp theo anh ta xử lý dễ dàng hơn nhiều. 

Đây là một thủ đoạn cực đoan trước đó anh ta đã bàn bạc với Triệu Tử Dịch, không ngờ rằng nhanh như vậy Diệp Tinh đã động thủ. 

Ngày xưa anh ta theo đuổi con gái, những cách này kết hợp sử dụng vô cùng hiệu quả. 

“Anh đang uy hiếp tôi?” Trong mắt Diệp Tinh hiện lên một tia lạnh lẽo. 

“Tôi chỉ đang nói một việc mà thôi, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, cậu tưởng rằng bản thân rất lợi hại, thực tế căn bản không biết rằng rốt cuộc bản thân đang đối mặt với việc gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi với cậu.” Trịnh Hằng trầm giọng nói. 

Bởi vì vết thương trên người làm cho sắc mặt anh ta có chút vặn vẹo. 

“Vậy chúng ta phải chơi một ván ra trò.” Lúc này Diệp Tinh thâm trầm mà gật đầu. 

Thấy hắn vẫn bình tĩnh như vậy, Trịnh Hằng không nhìn thấy cảnh tượng mà mình muốn thấy, không khỏi trầm mặt, nói: “Tên nhóc, tôi rất ghét việc không có lá bài tẩy mà còn làm màu trước mặt tôi.” 

Nhưng nghe anh ta nói xong Diệp Tinh cũng không trả lời, hắn bắt đầu bước lên trước. 

“Bắt cậu ta lại!” Trịnh Hằng trầm giọng nói. 

Mấy bảo vệ thân thể vạm vỡ đi tới bắt Diệp Tinh. 

Có nhiều bảo vệ ở đây như vậy, Diệp Tinh trốn cũng không trốn nổi. 

“Rầm!” “Bốp!” 

Nhưng, Diệp Tinh cứ vậy mà tiến lên, mà những bảo vệ này tất cả đều bị đá bay ra ngoài. 

Vóc người Diệp Tinh cũng không vạm vỡ lắm, nhưng lại như sối thấy đàn cừu, hoành hành không bị ngăn trở. 

“Trời ạ, sức lực này cũng lớn quá rồi!” 

“Đá bay bảo vệ như đá một quả bóng vậy.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement