Chương 615 Linh hồn thăng thiên! (1)
Nhưng mà, dưới bàn tay khổng lồ này, anh ta căn bản cũng không có lực ngăn cản gì, trên người anh ta thậm chí bắt đầu xuất hiện từng vết máu.
\- Công kích thật cường đại!
Sắc mặt rất nhiều thanh niên vây xem đại biến.
"Hỗn Hoàng sư huynh!"
Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt mấy người Tinh Nguyên Tông lộ ra vẻ vô cùng kích động, vội vàng hô to.
Lời vừa dứt, một khu vực bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh lại, trong hư không một thanh niên đạp bước đi tới.
Thanh niên mặc một thân trường bào kỳ dị, trên trường bào thêu từng ngôi sao kỳ dị.
Dao động phát ra, những ngôi sao này tựa như vô cùng sống động, tỏa sáng rực rỡ, tôn lên vẻ thánh thiện của người thanh niên này.
Thanh niên dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn dật, trên mặt mang theo một nụ cười ôn hòa, mi tâm có hình tia chớp đen trắng đan xen.
Chỉnh thể thoạt nhìn hoàn toàn giống như một thần linh hành tẩu, làm cho người ta không tự chủ được liền sinh ra kính sợ.
\- Là Hỗn Hoàng!
"Hỗn Hoàng ngoại trừ ở bên trong Tinh Nguyên Tông, phần lớn thời gian khác đều tu luyện, hiện tại là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn."
"Quả nhiên giống như trong truyền thuyết."
"Trường bào trên người anh ta là do lấy được trong di tích của vị cường giả đạo chủ cảnh kia, có năng lực phòng ngự cực kỳ cường đại, cho dù là cường giả bất tử cảnh cũng không có khả năng trong thời gian ngắn đánh chết được anh ta."
......
Tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh niên đang sải bước trong hư không.
Phảng phất khi người thanh niên này vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Lúc này ngôi sao trên người Hỗn Hoàng chớp động, bất giác liền cho người khác một cảm giác áp bách thật lớn.
Anh ta nhìn về phía Thanh Hồn đang điên cuồng ngăn cản, tay phải vung lên, bàn tay khổng lồ chậm rãi tiêu tán.
\- Đây là thực lực của Hỗn Hoàng sao?
\- Một bàn tay khiến cho thiên tài cường đại Thanh Hồn này không ngóc đầu lên nổi!
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt càng có vẻ kính sợ.
Cùng là đạo tắc cảnh,phất một tay liền có thể trấn áp một người khác, hơn nữa người này còn là thiên tài đỉnh cấp, có thể tưởng tượng được thực lực của anh ta khủng bố cỡ nào!
\- Thật mạnh! Khuôn mặt tuấn dật của Phong Diệp Tây nhìn Hỗn Hoàng, trên mặt hơi lộ ra một tia kinh ngạc.
Tuy rằng anh ta giống như công tử thư sinh, lúc trước vừa xuất hiện đã hấp dẫn tiêu điểm của mọi người, nhưng so với Hỗn Hoàng, rõ ràng kém hơn rất nhiều.
Hỗn Hoàng vừa đi ra, hào quang trên người anh ta lập tức ảm đạm rất nhiều, trực tiếp bị áp chế.
Bên kia, Mộc Thanh Vũ mặc quần áo màu tím nhìn Hỗn Hoàng, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia dị sắc. Nhưng mà bởi vì đeo mạng che mặt nên không nhìn ra sắc mặt như thế nào.
\- Hỗn Hoàng! Thanh Hồn lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn chằm chằm thanh niên đang đi trong hư không.
Hào quang long lanh, rực rỡ xung quanh Hỗn Hoàng, dáng người Hỗn Hoàng thon dài, giống như thần tiên chậm rãi đi xuống, anh ta mỉm cười nói: "Thanh Hồn, ngươi muốn đánh một trận với ta, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Hồn đỏ bừng không thôi, anh ta trầm mặc một chút lắc đầu nói: "Không hổ là Hỗn Hoàng, ta không phải đối thủ của ngươi!"
Vừa rồi Hỗn Hoàng rõ ràng còn chưa xuất toàn lực, thậm chí người cũng chưa có đến, chỉ dựa vào một tay liền có thể trấn áp anh ta.
"Hỗn Hoàng huynh, trăm nghe không bằng một thấy, ta tự thẹn không bằng ngươi." Phong Diệp Tây đi lên trước, nhìn Hỗn Hoàng cảm thán nói.
Hỗn Hoàng lạnh nhạt cười, nói: "Phong Diệp huynh, ta cũng sớm nghe danh của ngươi."
Anh ta giơ tay nhấc chân, giống như tiên, trong mắt một vài nữ tử chung quanh đều không khỏi hiện ra dị sắc.
"Hỗn Hoàng sư huynh." Cách đó không xa, Mộc Thanh Vũ chậm rãi đi tới.
"Thanh Vũ sư muội." Hỗn Hoàng nhìn về phía Mộc Thanh Vũ, mỉm cười nói: "Sư phụ ngươi đang ở Tinh Nguyên Tông, sư phụ bảo ta tới nơi này dẫn ngươi qua đó."
"Vậy phiền Hỗn Hoàng sư huynh rồi." Mộc Thanh Vũ hơi gật đầu, âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Tất cả mọi người đều đang nhìn, vừa rồi Phong Diệp Tây, Mộc Thanh Vũ, Thanh Hồn xuất hiện, trên người tản ra hào quang vô tận, nhưng hiện tại những hào quang này hoàn toàn bị Hỗn Hoàng hút hết.
Như thể anh ta là một nhân vật chính bẩm sinh, bất cứ nơi nào anh ta cũng rực rỡ nhất.
Đợi một hồi khi Hỗn Hoàng rời khỏi nơi này, mà ba người Phong Diệp Tây cũng rời đi.
"Tất cả đều đi rồi."
"Ha ha, ta rốt cục cũng nhìn thấy Hỗn Hoàng! Chuyến đi này cũng không tệ haha. "
“Thanh Hồn lúc trước là thần tượng trong lòng ta, thế nhưng sau khi gặp được Hỗn Hoàng lại không chịu nổi một chiêu."
“Trong đám người, từng âm thanh nghị luận không ngừng vang lên.
Đám người Diệp Tinh cũng đang nhìn.
\- Diễn giỏi ghê! Vương Tam Đại thì thầm.