Chương 52 Tiền Giai Giai Kinh ngạc 1
“Bao nhiêu?” Tiếng của cô vừa dứt, mấy người trong kí túc đều dừng lại mọi động tác, nhìn về phía cô.
Hạ Lâm còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, hỏi: “Giai Giai, cậu vừa nói là 400 hả? Tiệm thú cưng đó trích phần trăm cao như vậy?”
Một ngày 400, vậy tiền lương một tháng phải hơn một vạn, thành phố Thượng Hải tuy phát triển, nhưng phần lớn người dân lương vẫn dưới một vạn, cho dù sau khi cô ta tốt nghiệp bước lên cương vị làm việc, lương chưa chắc đã tới một vạn.
Làm thêm phần lớn lương một ngày đều không vượt quá 100.
“Ừ, vẹt của tiệm thú cưng đó giá rất cao, thấp nhất cũng là 1 vạn tệ...” Tiền Giai Giai nói một lượt về tình hình tiệm thú cưng.
“Vẹt biết đọc thơ, còn biết kể chuyện?” Mấy người Hạ Lâm đều bị những con vẹt giá trên trời này làm cho chấn động.
Hơn nữa cô ta nghe thấy con vẹt đắt nhất của cửa hàng lên tới hai mươi vạn, càng thêm khiếp sợ.
Một tháng lương một vạn, vậy hai mươi vnj cũng phải kiếm hai năm.
Ngay cả Chu Lãnh Huyên cũng nảy sinh hứng thú với những con vẹt này.
“Ngày mai chúng ta không có việc gì, hay là tới tiệm vẹt xem một chút?” Trương Mộng suy nghĩ một chút, cười hì hì đề nghị.
“Được.”
“Ý kiến này không tệ, tôi muốn đi xem những con vẹt thần kỳ đó.”
Lời của cô ta lập tức được cả phòng tán thành.
...
Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, vừa mới sáng sớm, sáu người liền xuất phát, kéo nhau tới tiệm thú cưng.
Vừa bước vào, liền có rất nhiều tiếng “Xin chào quý khách” của vẹt vang lên.
“Woa! Đáng yêu quá.” Mắt Trương Mộng lập tức sáng lên, nhanh chóng bước vào.
“Chị Thiến, những người này đều là bạn đại học của em.” Tiền Giai Giai giải thích với Lý Thiến.
“Vậy em tiếp đón bạn mình thật tốt nhé.” Lý Thiến cười nói.
Cô gật đầu cười với mấy người Chu Lãnh Huyên.
Thực tế Lý Thiến chỉ mong Tiền Giai Giai đưa nhiều bạn học tới đây hơn.
Mặc dù trích phần trăm là của Tiền Giai Giai, nhưng đối với Diệp Tinh mà nói, nửa năm sau sẽ căn cứ vào thành tích mà phát tiền thưởng cho cô.
Làm ăn càng tốt, tiền thưởng của các cô sẽ càng cao.
Không quan tâm những thứ khác, vừa bước vào trong, mấy nữ sinh rõ ràng đã bị đám vẹt hấp dẫn.
Lúc này, Chu Lãnh Huyên đứng trước một con vẹt, đây là một con vẹt ngực đỏ.
“Mày biết đọc thơ không?” Chu Lãnh Huyên hỏi.
Đối diện với những con vẹt này, sự lạnh lùng trên mặt cô cũng biến mất không thấy, mà thay vào đó là đầy ắp vẻ yêu thích.
“Tôi biết.” Vẹt nhỏ gật cái đầu nhỏ của mình.
“Woa! Thông minh quá, Lãnh Huyên, nó có thể nghe hiểu lời cậu nói.” Chu San kích động nói.
Những con vẹt như vậy bọn họ cũng chỉ mới thấy trên mạng.
“Vậy tao kiểm tra mày một chút, mày biết đọc 《Vịnh Liễu》 không?” Hạ Lâm cười hì hì hỏi.
“Như tàng ngọc biếc, cội liễu cao”
“Muôn cành rủ xuống, sắc xanh phô”
“Chẳng rõ lá non từ đâu mọc”
“Tháng hai gió lạnh bén như dao”
Con vẹt ngực đỏ này nhìn mấy người trước mặt, âm thanh non nớt vang lên.
Sau đó, vẹt nhỏ lại biểu diễn một vài năng lực, càng làm cho người ta thích thú.
Không chỉ con vẹt này, bọn họ còn trêu đùa những con vẹt khác nữa.
Nữ sinh dường như không có sức chống đỡ với những con vẹt biết nói chuyện lại đáng yêu như vậy.
“Con vẹt này tôi mua.” Phía xa, một tiếng nói truyền tới, một người đàn ông trung niên chỉ vào con vẹt xám Châu Phi nói.
Thấy người đàn ông nhanh chóng thanh toán, mấy người Hạ Lâm hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, con vẹt Châu Phi đó bọn họ xem rồi, giá lên tới mười vạn tệ.
“Việc buôn bán ở đây tốt quá? Mười vạn tệ, phải làm bao lâu mới kiếm được?” Hạ Lâm cảm thán nói.
Cửa tiệm tuy to, nhưng mỗi hàng hầu như đều có người, đều đang nhìn vẹt một cách đầy thích thú.
Xem một hồi nói không chừng sẽ mua về.
“Vẹt thông minh như vậy bán không hề đắt.” Chu San cười nói: “Nếu tôi có tiền, chắc chắn tôi cũng sẽ mua một con.”
Những con vẹt này giá cả đắt đỏ, người định buôn bán phải có một năng lực nhất định.
“Ông chủ cửa tiệm này thật sự là kiếm được nhiều quá, không mua nổi.” Hạ Lâm lắc đầu.
Cô là người theo chủ nghĩa tiền tài, dễ dàng nhìn ra năng lực kiếm tiền của tiệm vẹt này.
Dạo gần một tiếng, Chu Lãnh Huyên ra tay.
Cô nhìn trúng một con vẹt Macaw, con vẹt Macaw này giá hai vạn tệ.
“Woa, Lãnh Huyên, cậu mua thật à?”
“Đây là hai vạn tệ đó.”
“Xem ra Lãnh Huyên của chúng ta là một phú bà nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!