Chương 332 Đạo tắc không gian!
"Tiểu Ngư, an toàn ở nơi này giao cho em." Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư nói.
Hiện tại thực lực của Lâm Tiểu Ngư đã đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước là có thể đột phá đến Thiên Huyền cảnh, ở trên Địa Cầu này ngoại trừ Diệp Tinh thì thực lực của cô là mạnh nhất.
"Nếu gặp phải kẻ địch không thể ngăn cản, thì hãy trốn đi, đừng cứng đối cứng."
"Vâng." Lâm Tiểu Ngư gật đầu thật mạnh, nhìn Diệp Tinh đầy vẻ không nỡ.
Cô muốn đi vào vũ trụ cùng Diệp Tinh, nhưng mà bị Diệp Tinh từ chối.
Hành trình lúc này quá nguy hiểm, Diệp Tinh không muốn để Lâm Tiểu Ngư cùng đi theo mạo hiểm.
"Diệp Tinh, tương lai của Địa Cầu đều giao cho cậu." Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói.
Ngày tận thế đen tối, không lúc nào là không có người tử vong, có cây cột khổng lồ màu đen tồn tại, cho dù là động vật sơ sinh cũng không ngừng biến dị.
Bọn họ còn có năng lực ngăn cản, nhưng mà diện tích Địa Cầu quá lớn, đại bộ phận khu vực bọn họ không thể trông nom tới, dân số trên toàn Địa cầu đang không ngừng giảm bớt.
Đối với loại tình huống này, bọn họ hoàn toàn không thể ngăn cản.
"Anh Diệp." "Ông chủ!"
Đám người Giang Lam Thành, Vương Tam Đại nhìn Diệp Tinh.
"Ai da, làm gì mà cả đám đều có vẻ mặt như này vậy chứ, có tiểu tiên tử xinh đẹp trí tuệ, thiện lương lại dịu dàng như ta ở đây, Diệp Tinh có thể có chuyện gì cơ chứ?" Nguyên Lệ Văn đi ra, liếc nhìn mọi người ở đây.
Thân hình cô chỉ cao có 1.5m, lại trưng ra vẻ mặt khinh thường, thoạt nhìn thật là kỳ dị.
Có điều, không khí trầm trọng cũng trong nháy mắt bị cô phá hủy một ít.
"Được rồi, cha mẹ, con phải đi rồi!" Diệp Tinh hít sâu một hơi, gật gật đầu với Lâm Tiểu Ngư, sau đó lại gật gật đầu với đám người Hoàng Viêm, xoay người bước vào bên trong máy phi hành.
"Tạm biệt các bạn yêu quý, có duyên gặp lại." Nguyên Lệ Văn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó bước vào máy phi hành.
"Đông!"
Một tiếng vang rất nhỏ vang lên, toàn bộ máy phi hành hoàn toàn đóng kín.
Ông. . .
Tiếp đó, hư không xung quanh rung động, xuất hiện một con đường kỳ dị màu xám.
Hưu!
Toàn bộ máy phi hành nhanh chóng tiến vào trong đó rồi biến mất không thấy.
. . . . . .
Bên trong con đường kỳ dị, máy phi hành nhanh chóng xuyên qua.
Nhìn ra bên ngoài thông qua máy phi hành, lại chỉ có thể nhìn thấy từng luồng không khí kỳ dị đang lưu chuyển, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít ánh sáng bảy màu chớp động.
"Có phải là cảm thấy rất kỳ dị không?" Nguyên Lệ Văn đi tới nhìn Diệp Tinh, hỏi.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, hỏi: "Đây là con đường gì vậy? Vị trí hiện tại của chúng ta đang ở đâu?"
"Không gian khí lưu! Về phần vị trí thì mỗi giây đều phát sinh sự thay đổi rất lớn." Nguyên Lệ Văn xé mở một túi đồ ăn vặt, bắt đầu ăn.
"Không gian khí lưu?" Diệp Tinh có chút khó hiểu.
"Cái gọi là không gian khí lưu. . . Ừm, có nói ngươi cũng không hiểu, nói thế này đi, vũ trụ này vô cùng to lớn, cho dù bay với tốc độ vượt xa vận tốc ánh sáng, thì ước chừng bay thật lâu thật lâu cũng không thể bay qua hết một tinh hệ." Nguyên Lệ Văn nói.
Diệp Tinh gật đầu, đường kính của toàn bộ hệ ngân hà ước chừng phải đạt tới hơn chục ngàn năm ánh sáng, cho dù di chuyển với tốc độ bằng với vận tốc ánh sáng, thì cũng cần hơn mười vạn năm mới có thể bay từ đầu này sang đầu bên kia.
Đây chỉ là khoảng cách giữa hai đầu, nếu muốn bay khắp toàn bộ Hệ Ngân Hà, thì còn không biết phải cần thời gian bao lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!