Sau khi lấy được mảnh vỡ, Diệp Tinh lại tiếp tục sắp xếp lại bảo vật.
Tây Ốc là thiên tài tuyệt thế, thế nên Diệp Tinh không bỏ qua bất cứ bảo vật nào trên người anh ta.
“Lưu Lân Kim, không tệ, đồ tốt.”
“Xích Viêm thảo, ừ, giá cả cũng rất đắt.”
...
Diệp Tinh không ngừng kiểm đồ, gương mặt tràn đầy nụ cười.
“Hả?” Bỗng nhiên hắn nắm chặt tay phải, trong tay xuất hiện một lệnh bài màu đen.
Lệnh bài màu đen nhìn rất cổ xưa, bên trên chạm trổ những bí văn đơn giản, ngoại trừ cái này ra thì cũng không có gì đặc biệt.
“Đây là cái gì?” Ánh mắt Diệp Tinh ánh lên vẻ nghi hoặc.
Lệnh bài màu đen này nhìn qua không có gì đặc biệt cả, giống như tùy ý chế tạo.
Nhưng dựa theo thân phận của Tây Ốc thì không thể nào cầm một lệnh bài bình thường được.
Những bảo vật trước đó Diệp Tinh kiểm tra cũng không có cái nào là bình thường cả.
“Để xem nào!”
Diệp Tinh nắm lệnh bài màu đen, ngay sau đó ý thức chìm vào bên trong.
Vù vù...
Ý thức của hắn lập tức tiến vào một khoảng không gian, không gian này vô cùng mênh mông, vô biên vô tận.
Bên trong không gian lệnh bài lúc này là một đại điện sừng sững.
Đại điện này vô cùng to lớn, tản ra khí thế ngút trời.
“Đây là?” Diệp Tinh nhìn một chút, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn sáng bừng lên.
“Nơi này hình như rất phù hợp với thông tin về điện Lưu Vân, chẳng lẽ đây chính là điện Lưu Vân?”
Trong vũ trụ có rất nhiều nơi thám hiểm nổi tiếng, hấp dẫn hàng loạt cường giả cấp cao. Điện Lưu Vân chính là một trong số những nơi đó.
Điện Lưu Vân là một tòa cung điện khổng lồ nằm trên bình nguyên Kim Dương, chiếm diện tích vô cùng to lớn, thậm chí còn tương đương với cả một tinh hệ.
Trong điện Lưu Vân có hàng loạt bảo vật, thậm chí bảo vật cấp thấp nhẫn cũng ở gần tầng Đại đạo chi chủ. Nơi này rất khó đi vào, cách vào duy nhất chính là có được lệnh bài.
Có lệnh bài của điện Lưu Vân chính là có một nửa cơ hội đạt được một món bảo vật.
Nói cách khác, đạt được lệnh bài tương đương với việc lấy được một món bảo vật ở tầng Đại đạo chi chủ.
“Xem thời gian đang là lúc nào?” Diệp Tinh trầm ngâm.
Điện Lưu Vân không phải lúc nào cũng mở mà là cách một khoảng thời gian thì mới mở một lần. Thời điểm mở ra thì những lệnh bài sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, vô cùng kỳ lạ.
Diệp Tinh lan tỏa ý thức, tiếp xúc đến một nơi.
“Lệnh bài điện Lưu Vân, thời hạn là một trăm năm, còn dư lại một trăm năm, xin mau đi sớm...” Một giọng nói vang lên bên tai Diệp Tinh.
“Quả nhiên là điện Lưu Vân.” Diệp Tinh nghe được tin tức thì hoàn toàn khẳng định.
“Thời hạn một trăm năm?”
Trong thời gian này có thể tiến vào thăm dò điện Lưu Vân, nhưng hết thời gian thì sẽ không có cách nào tiến vào nữa, lệnh bài cũng mất đi tác dụng.
“Đạo tắc vận mệnh của mình rất nhanh sẽ đạt tới cực hạn, mà lệnh bài này...” Diệp Tinh suy nghĩ, trên thực tế, hắn cũng không có hứng thú thăm dò điện Lưu Vân lắm.
Sau khi đạo tắc vận mệnh lĩnh ngộ được cực hạn thì hắn sẽ nơi nơi truyền thừa vận mệnh mà thánh tôn Mạt Viêm để lại, mục đích là để sớm nắm bắt được đạo tắc vận mệnh.
Chỉ có nắm giữ được đạo tắc vận mệnh thì hắn mới có thể biết được tung tích cô con gái khác của mình.
“Trên người mình có chiến đao Mặc Bội, có áo giáp Tinh Thần... còn rất nhiều bảo vật khác, cho dù mình vào điện Lưu Vân tìm được bảo vật thì cũng không có ích lợi gì.”
Diệp Tinh nghĩ ngợi, chiến đao Mặc Bội, áo giáp Tinh Thần là hai bảo vật gần đến trình độ thần khí. Ngoài ra hắn còn những bảo vật khác nữa.
Không những thế, vừa rồi hắn mới giết chết được thiên tài tuyệt thế Tây Ốc của Thiên tộc, còn lấy thêm được ba bảo vật của anh ta.
Huống hồ, khi hắn đạt tới thực lực Đại đạo chi chủ cấp hai thì còn có thể mở được thần khí!
Thế nên những bảo vật của Đại đạo chi chủ đối với Diệp Tinh mà nói quả thật cũng không có sức hấp dẫn lớn lắm.
Trong lòng hắn khẽ đưa ra quyết định, lúc này, Diệp Tinh ở đáy dòng sông vận mệnh vừa suy nghĩ thì đã lập tức xuất hiện ở trong đại điện đạo chủ.
“Diệp Tinh.”
“Ha ha, Diệp Tinh, ngươi vào rồi à?”
Lúc này cũng có mấy vị Đại đạo chi chủ khác của Nhân tộc ở đây, bọn họ vừa nhìn thấy Diệp Tinh thì lập tức chào hỏi.
“Bây giờ Diệp Tinh vẫn còn đang lĩnh ngộ ở dòng sông vận mệnh.”
“Dựa vào thiên phú của Diệp Tinh thì chắc đạo tắc vận mệnh tiến bộ rất nhanh.”
“Không biết bao giờ hắn mới ra khỏi dòng sông vận mệnh? Cũng đã hơn tám trăm năm rồi.”
Mấy Đại đạo chi chủ Nhân tộc nhìn Diệp Tinh, truyền âm nghị luận.
Người trước mắt chính là thiên tài nghịch thiên của nhân tộc.
“Chào mọi người.” Diệp Tinh nhìn đám người, mỉm cười gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!