Nguyên Nha gật đầu một cái, gương mặt già nua tràn đầy ý cười.
“Không cần biết cần bao nhiêu năng lượng cũng phải để Lâm Mặc hấp thu!” Ông ta vung tay lên, sau đó từng đạo ánh sáng màu tím tràn vào bên trong hồ nước.
“Rào rào rào rào!” hồ nước tiếp xúc với những luồng ánh sáng này thì lại lập tức trào dâng mãnh liệt.
...
Bốn trăm năm... Năm trăm năm... Sáu trăm năm... Bảy trăm năm...
Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc Diệp Tinh đã tiến vào trong hồ truyền thừa tám trăm năm.
“Đã trôi qua tám trăm năm rồi, điện truyền thừa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.”
“Tộc lão Lâm Mặc vẫn còn đang tiếp nhận truyền thừa sao?”
“Không chỉ có tộc lão Lâm Mặc, mà cả tộc lão Nguyên Nha và tộc lão Tân Việt cũng hoàn toàn biến mất.”
Những thành viên của Huyễn tộc đều nhìn về phía cung điện khổng lồ (đại điện).
“Tỷ, tại sao Lâm Mặc đại nhân vẫn chưa chịu đi ra?” Thạch Lăng nghi ngờ hỏi.
Tám trăm năm, đối với cậu ta mà nói là thời gian rất dài.
Cô gái không để ý tới em trai mình, ánh mắt vẫn nhìn về phía đại điện.
Vù vù...
Đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên xuất hiện những luồng ánh sáng màu tím. Những luồng ánh sáng này sau khi xuất hiện thì bắt đầu ngưng tụ trong hư không.
Toàn bộ hư không của đại điện đều bị ánh sáng màu tím này bao phủ.
“Đó là gì vậy?”
Tất cả mọi người Huyễn tộc đều khiếp sợ nhìn luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện kia.
Một vị bất tử cảnh nhìn xong thì cả kinh nói: “Là tử quang Huyễn yên!”
“Chu Kháng, cái gì gọi là tử quang Huyễn yên?” Những cường giả khác không nhịn được hỏi.
Vị Bất tử cảnh kia hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta đã từng nhìn thấy trong sách cổ của tộc ta, nếu như nhân tài trong lúc truyền thừa mà thiên phú Huyễn yên tăng lên tới mức cực mạnh thì sẽ xuất hiện tình cảnh như thế này.”
“Nhưng trong sách cổ cũng ghi lại là tộc ta chưa tới hai mươi vị có thể đạt được đến cấp độ này!”
Trong mắt vị Bất tử cảnh kia tràn đầy khiếp sợ, ông ta cũng là người học nhiều kiến thức rộng, nhưng chính vì hiểu rõ nên trong lòng mới khiếp sợ như thế.
...
Bên ngoài Huyễn tộc chấn động, còn bên cạnh hồ truyền thừa, đạo chủ Nguyệt Nha và Tân Việt cũng tràn đầy vui mừng.
“Mấy chục ngàn năm, cảnh giới Đại đạo chi chủ, tám trăm năm, tử quang Huyễn yên! Ha ha, thiên phú của Lâm Mạc cũng được xếp vào top mười trong lịch sử của tộc ta!” Đạo chủ Tân Việt cười to.
“Ừ.” Lão giả Nguyên Nha cũng mỉm cười: “Đạt tới trình độ này, sau này muốn nắm giữ đại đạo thời không cũng không phải chuyện khó khăn. Lâm Mặc muốn trở thành đại đạo chi chủ cấp hai là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Bọn họ nhìn hồ nước màu tím trước mặt, nhưng mấy phút sau, hồ nước vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Đạo chủ Tân Việt nhất thời nghi ngờ hỏi: “Ồ? Tại sao Lâm Mặc vẫn còn chưa ra?”
Bình thường, sau khi tử quang Huyễn yên xuất hiện thì áp lực trong hồ truyền thừa sẽ tăng lên, những thiên tài tuyệt thế Huyễn tộc trước kia của bọn họ đều là sau khi xuất hiện tử quang Huyễn yên thì bị bài xích ra ngoài.
Ông ta ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên: “Chẳng lẽ Lâm Mặc vẫn có thể tăng lên nữa?”
...
Vù vù...
Ánh mắt tất cả mọi người từ sau khi xuất hiện tử quang Huyễn yên thì đều chăm chú nhìn về phía này.
Dưới ánh mắt của mọi người, những ánh sáng màu tím kia sau khi xuất hiện thì vẫn tiếp tục tăng lên.
Những tia sáng ngưng tụ lại một chỗ, thậm chí trông còn có vẻ dày dặn hơn.
Một năm... Hai năm...
Lại mười năm nữa trôi qua!
Lúc này, ánh sáng màu tím trong hư không đã tích tụ lại, tạo thành thể rắn.
Đối với cảnh tượng kỳ dị này, các thành viên Huyễn tộc đã không còn kinh ngạc như trước nữa. Mười năm trôi qua, bọn họ thậm chí còn quen với sự tồn tại của ánh sáng màu tím kỳ lạ này.
Lúc này, dưới đáy hồ truyền thừa, Diệp Tinh vẫn đang ngồi khoanh chân.
Mấy trăm năm trôi qua, hắn không muốn gì cả, chỉ một mực hấp thu năng lượng.
“Muốn đạt tới bão hòa?” Diệp Tinh cảm thụ một chút.
Đầu tiên, vô số năng lượng dung nhập vào da hắn, sau đó dung nhập vào huyết nhục, dung nhập vào kinh mạch, thậm chí còn dung nhập vào xương cốt.
Lúc này, cả người hắn tràn đầy cảm giác sung mãn.