“Nhóc con, mười viên linh quả này là của ngươi.” Người đàn ông trung niên nhìn cô bé, mặt không đổi sắc nói.
Bé gái lôi chiếc túi vải của mình ra, cẩn thận đựng mười viên linh quả vào. Cô bé ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt thận trọng nói: “Có thể cho Bảo Nhi thêm một chút được không? Bảo Nhi bị bệnh.”
Đôi mắt cô bé tràn đầy hy vọng, thân thể vừa nhỏ vừa gầy, bộ quần áo mặc trên người cũng vô cùng tả tơi.
“Nhóc con, tài nguyên mọi người nhận được đều giống nhau, không có trường hợp đặc biệt.” Người đàn ông trung niên lãnh đạm nói.
“Nhưng mà Bảo Nhi...” Cô bé rụt rè muốn nói điều gì đó.
“Muốn được nhiều tài nguyên thì lần sau ngươi phải tìm được thêm nhiều bảo vật nữa.” Người đàn ông trung niên nhìn Bảo Nhi: “Giống như ngươi trước kia vậy.”
Lúc trước, năng lực tìm kiếm bảo vật của cô bé vô cùng kinh người, thậm chí còn có thể mang về hai quả cầu truyền thừa đạo tắc, bọn họ rất coi trọng.
Nhưng theo thời gian, thân thể của cô bé càng lúc càng yếu, không ai biết nguyên nhân là gì. Cách để ngăn cản sự yếu dần đi này chính là ăn trái cây ẩn chứa linh lực.
Nhưng cho dù có làm thế thì cũng chỉ làm giảm tốc độ suy yếu mà thôi.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn cung cấp cho cô bé số lượng linh quả rất lớn, nhưng sau này năng lực tìm kiếm bảo vật của cô bé càng ngày càng yếu, bảo vật tìm được càng lúc càng ít, cung cấp còn lỗ, thế nên bọn họ cũng không đối xử đặc biệt với cô bé nữa.
Những thứ vô dụng với bọn họ thì tất nhiên sẽ không được hưởng nhiều tài nguyên. Thế nên cô bé bị đối đãi giống như những cường giả khác, thân thể cô bé cũng vì thế mà càng ngày càng yếu, lúc nào cũng có thể chết. Bọn họ cũng càng không thèm chú ý đến cô bé nữa.
Người đàn ông trung niên nói xong thì rời đi.
Cô gái nhỏ ấm ức đi về căn phòng nhỏ của mình, lấy một quả ra, ăn từng miếng một.
Những người khác nhìn đống linh quả trong tay cô bé, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam, nhưng cũng không ai dám tới tranh đoạt.
Các tài nguyên này đều được phân chia bình đẳng, cấm chỉ tranh đoạt.
Khu vực này thường xuyên được các cường giả tộc Hạt Nguyên kiểm tra, bọn họ cũng không dám không tuân theo quy định.
Mặc dù ăn rất chậm, nhưng cô bé vẫn nhanh chóng ăn hết quả thứ nhất, sau đó đến quả thứ hai, quả thứ ba...
Hết quả này đến quả khác được cô bé nuốt vào bụng, chẳng mấy chốc cô bé đã ăn xong.
Nhưng mà gương mặt của cô bé vẫn trắng bệch, sau đó háo hức nhìn những linh quả trong tay người khác.
“Con nhóc kia sao đã ăn hết linh quả rồi?”
“Đúng là ngu si, ăn linh quả là để hấp thụ linh lực bên trong, sau đó nâng cao thực lực của mình.”
“Nhóc con chưa trưởng thành, vốn chính là quái thai.”
Ánh mắt những người xung quanh cô lộ ra vẻ khinh thường.
Dường như nghe được những lời nói chế nhạo của những người xung quanh, bé gái hơi sợ, thân thể co quắp lại.
“Ngươi lại ăn hết linh quả rồi?”
Một lát sau, có người thị vệ tới nơi này kiểm tra, nhìn thấy túi vải của cô bé trống không thì nhất thời nhíu mày.
Cô bé cúi đầu, rụt rè nói: “Bảo Nhi bị bệnh, phải ăn nhiều trái cây mới khỏi được.”
Không có quả âm dương huyền Minh bổ sung năng lượng, thân thể cô bé vô cùng khao khát linh lực.
Cô bé lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn về người thị vệ: “Có thể cho Bảo Nhi thêm mấy linh quả nữa không? Ăn xong rồi Bảo Nhi nhất định sẽ tìm thêm được nhiều bảo vật.”
“Không có, muốn lấy tài nguyên thì đợi đến cuối tháng đi.” Thị vệ lắc đầu một cái, nhanh chóng sang nơi khác thị sát.
“Bảo Nhi thực sự bị bệnh.” Cô bé ngập tràn vẻ ấm ức, những cảm giác yếu ớt truyền tới khiến thân thể bé nhỏ không ngừng run rẩy.
Thị vệ tuần tra xong thì rời đi, nhưng vừa mới tới trước cửa thì bỗng có một thanh niên bước tới.
“Đội trưởng Ngạn Quân.” Thị vệ nhìn thấy Ngạn Quân thì đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cung kính chào hỏi.
Trong mắt anh ta đầy vẻ nghi hoặc.
Tại sao Ngạn Quân lại tới nơi này?
Chân linh cảnh, thật ra thì thực lực như vậy đã được coi là mạnh rồi, thực lực của thị vệ chỉ là Hư không cảnh sơ kỳ.
“Bảo Nhi.” Lúc này Diệp Tinh đang nhìn về một nơi, nhìn thấy được thân thể nhỏ bé đang co lại kia.
Trong lòng hắn không khỏi xót xa, gần một ngàn năm mà hắn cũng không hề làm tròn trách nhiệm của một người cha, thậm chí còn không biết bản thân mình có cô con gái này.
Mặc dù trong lòng hắn suy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Tinh không thể hiện ra bên ngoài. Hắn chỉ vào người bên trong: “Ta cần một nô lệ, có thể mang đi chứ?”
Thị vệ nghe thấy thế thì vội vàng nói: “Ngạn Quân đại nhân, những nô lệ này đều được ghi lại, không thể mang đi. Nếu như có thí nghiệm gì phải làm, hoặc là cần trợ thủ thì có thể tiến hành ở xung quanh đây. Ngạn Quân đại nhân, ngài có thể chọn một cung điện để ở lại.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!