Chương 120 Trở về trường học 1
Ông sớm đã nghẹn khuất trong lòng, ẩn giấu một cỗ tức giận.
“Hóa ra là thanh mai trúc mã.” Ngô Lệ cười khan hai tiếng, không biết nên nói gì.
Bên cạnh, chồng Ngô Lệ cũng biết vợ mình lỡ lời, lập tức tiến lên cười nói: “Không nói chuyện khác nữa, đây là thiệp mời đám cưới của tiểu Hải, tới khi đó hi vọng mọi người có thể rới đúng giờ.”
“Nhất định.” Lâm Quốc Phú, Trương Quyên nhận lấy thiệp mời.
“Chị, chị ở lại ăn bữa cơm.” Trương Quyên mở miệng mời.
“Thôi, bọn chị còn phải tới nơi khác đưa thiệp mời.” Ngô Lệ lắc đầu từ chối.
Sau đó bọn họ nhanh chóng lái xe rời đi.
Thấy xe đã đi, Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ có chị họ từ bao giờ vậy? Sao con chưa gặp bà ấy bao giờ?”
“Đã rất lâu không liên lạc rồi, nhà bọn họ làm ăn phát đạt, con trai kết hôn, vậy nên đặc biệt tới đây mời chúng ta.” Trương Quyên lắc đầu nói.
Quan hệ họ hàng đều là quan hệ trực tiếp trong vòng ba đời, những mối quan hệ khác sẽ nhạt dần theo thời gian, có lẽ thế hệ trước chết đi, tới lúc đó gặp mặt cũng không nhận ra nhau.
Không nói nhiều, Trương Quyên nhìn Diệp Tinh cười nói: “Tiểu Tinh, chưa ăn cơm đúng không? Ở lại ăn bữa cơm đã.”
Diệp Tinh suy nghĩ một lát, cười nói: “Vậy thì làm phiền bác gái rồi.”
Lần trước Trương Quyên đã mời một lần.
“Không phiền.” Trương Quyên mặt cười vui vẻ.
Từ trong miệng con gái mình, bà biết được Diệp Tinh mở một cửa hàng thú cưng ở thành phố Thượng Hải, buôn bán rất tốt, hơn nữa gần đây ba mẹ Diệp Tinh còn mở một cửa hàng quần áo, bà còn đi xem một chuyến, Lưu Mai nhiệt tình tặng cho bà hai bộ quần áo.
Cho dù tương lai con gái mình gả qua đó, cũng tuyệt đối không phải chịu khổ.
“Tiểu Tinh, hôm nay uống với bác hai chén!” Lâm Quốc Phú vỗ vai Diệp Tinh.
“Ba, Diệp Tinh không uống rượu được, đợi ăn cơm xong chúng con vào trong trấn chơi.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.
“Lái xe không được uống rượu, vậy để lần sau đi.” Lâm Quốc Phú gật đầu.
Diệp Tinh mang theo chút áy náy: “Bác trai, lần này xin lỗi, lần sau nhất định cháu sẽ uống cùng bác.”
...
Ăn cơm xong, hai người vào trong trấn.
“Diệp Tinh, chúng ta đi xem phim đi, 《Giới Nguyên Châu》 bây giờ hot lắm đó, nghe nói hay lắm.” Trong xe, Lâm Tiểu Ngư lướt điện thoại cười nói.
“Được.” Diệp Tinh cười gật đầu.
Hai người đi vào trong rạp, một nửa số ghế trong rạp đã có người ngồi.
Hiện tài 《Giới Nguyên Châu》 đã ra rạp được bảy ngày, doanh thu phòng vé thậm chí đạt tới năm mươi mốt triệu, chỉ kém bộ phim điện ảnh đứng đầu Hoa Hạ mấy triệu thôi!
“Tiểu Ngư, sau khi bộ phim kết thúc em nhìn tên công ty đầu tư một chút.” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mặt, bỗng nhiên thần bí nói.
Lâm Tiểu Ngư có chút nghi ngờ, không biết tại sao Diệp Tinh lại nói như vậy.
Rất nhanh, bộ phim dài hai tiếng đã kết thúc.
“Phải rồi, Diệp Tinh, anh bảo em chú ý công ty đầu tư là có ý gì? Công ty đầu tư đó là đầu tư Tinh Nguyên, có ý nghĩa gì hả?” Cô nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi.
“Nói cho em biết một việc, công ty đầu tư Tinh Nguyên là anh thành lập đó.” Diệp Tinh cười nhẹ nói.
Nhìn Lâm Tiểu Ngư trợn mắt há mồm, sau đó Diệp Tinh kể một lượt chuyện dùng nhân sâm chữa bệnh, sau đó thành lập công ty đầu tư Tinh Nguyên.
Lâm Tiểu Ngư nghe xong, hoàn toàn kinh sợ.
“Thế nào? Có phải anh rất lợi hại không?” Diệp Tinh ngẩng đầu, dương dương tự đắc.
Lâm Tiểu Ngư hồi thần, trợn trắng mắt, nhưng cô cũng không phản bác, nói: “Diệp Tinh, anh lợi hại như vậy từ lúc nào? Vừa nãy em nghe anh nói còn tưởng đang nghe anh kể truyện truyền thuyết đó.”
Nhưng nói xong cô lại trở nên hưng phấn: “Diệp Tinh, hiện giờ trên mạng công bố doanh thu phòng vé của 《Giới Nguyên Châu》đã năm mươi mốt triệu rồi, có phải anh kiếm được rất nhiều tiền không?”
“Cũng không nhiều, hiện tại khoảng hai mươi triệu.” Diệp Tinh có ý tỏ ra lạnh nhạt nói.
“Trời ạ, hai mươi triệu, phía sau có bao nhiêu số không?” Lâm Tiểu Ngư ngạc nhiên than thở không thôi.
Nói xong cô vô cùng đáng thương nhìn Diệp Tinh, nói: “Diệp Tinh, anh phát tài rồi, anh có bỏ rơi em không?”
“Nói linh tinh gì đó?” Diệp Tinh kéo tay cô, cười nói: “cho dù anh có trở thành người giàu nhất thế giới, em cũng sẽ là phu nhân của người giàu nhất, anh sẽ không vứt bỏ em.”
Trong lòng Lâm Tiểu Ngư ngọt ngào, mặc dù bây giờ Diệp Tinh càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, nhưng cô cảm thấy Diệp Tinh không hề thay đổi.
Cho dù Diệp Tinh kiếm được bao nhiêu tiền, vẫn là Diệp Tinh mà cô biết đó.
“Em quyết định rồi, lập tức gửi tin nhắn cho họ hàng của em, bảo bọn họ cũng đi xem 《Giới Nguyên Châu》, tăng thêm doanh thu phòng vé.” Lâm Tiểu Ngư nắm tay lại, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định.