Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ - Diệp Tinh (FULL)

Chương 11 Ba mẹ kinh ngạc

"Ông nội, có cần con đi tra bối cảnh của Diệp Tinh không?" Triệu Mạc suy nghĩ một lát rồi nói. 

"Không cần." Triệu Sơn Nham lắc đầu, nói: "Nếu như đối phương thật sự có bối cảnh, con tra xét dẫn tới cảnh giác sẽ không tốt, cứ thuận theo tự nhiên đi." 

Ông trịnh trọng nói: "Việc tiếp theo của cửa hàng thú cưng cháu mau chóng làm cho xong đi, đối với chúng ta mà nói, thêm một người bạn là thêm một con đường, như vậy mới có thể đi xa hơn." 

"Vâng!" Triệu Mạc gật đầu. 

. . . 

"Chỉ trong khoảng thời gian mấy ngày mà tài khoản đã có thêm năm mươi tám vạn!" Đi ở trên đường, tâm tình Diệp Tinh vô cùng tốt, nhưng trên mặt hắn cũng không đặc biệt biểu hiện ra, vui giận không đổi sắc. 

Trên thực tế, kiếp trước cuối cùng hắn đạt tới Hoàng Cảnh, thực lực đứng trên đỉnh Trái Đất, chiến đấu với những dị thú vô cùng khủng bố đó, vậy nên đối mặt với một vị đại gia đứng đầu thành phố Thượng Hải, tất nhiên không có gì phải sợ hãi. 

Năng lực tự kiềm chế của hắn rất mạnh, trong lòng có mất bình tĩnh hơn nữa, cũng sẽ không biểu hiện ra. 

"Đi chuyển tiền trước, sau đó đến bệnh viện." 

Kiếm được tiền, Diệp Tinh nghĩ ngay tới ba mẹ của mình, khóe miệng nở một nụ cười, hắn bước nhanh về phía bệnh viện. 

. . . 

Trong phòng điều trị của bệnh viện thành phố Thượng Hải, Diệp Kiến An đang ở cùng Lưu Mai. 

"Kiến An, chuyện vay tiền gần đây thế nào?" Lưu Mai mặc đồ bệnh nhân, im lặng một chút hỏi. 

"Chuyện tiền bà không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết." Diệp Kiến An liền vội vàng nói. 

"Kiến An, có phải càng ngày càng khó vay tiền không?” sắc mặt Lưu Mai trắng bệch nói: "Ung thư gan giai đoạn cuối gần như đã tuyên án tử với tôi, tôi cũng không muốn sống, liên lụy tới ông và Tiểu Tinh." 

Con trai bà vì bà bị bệnh mà nghỉ học, trong lòng bà tràn ngập sự áy náy. 

Mặt Diệp Kiến An biến sắc, hơi tức giận nói: "Nói bậy gì đó? Trên mạng vẫn có một vài người ung thư gan gia đoạn cuối chữa trị thành công, chỉ cần bà an tâm chữa trị, nhất định có thể khỏe lại. Chuyện tiền đã có tôi và Tiểu Tinh, mặc dù chân tôi có chút vấn đề, nhưng khoảng thời gian này đã khôi phục rất nhanh, đi lại không có vấn đề gì, có thể kiếm tiền." 

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Kiến An lại chua chát. 

Nhà người thân có thể vay tiền hầu như đã vay cả rồi, nhưng số tiền vay được càng ngày càng ít, hiện tại tiêu tiền như nước, theo chiều hướng này, ước chừng cũng chẳng kiên trì được mấy tháng. 

Bệnh ung thư, đủ phá tan một gia đình bình thường trong thời gia ngắn. 

"Tít!" 

Lời nói vừa dứt, điện thoại của Diệp Kiến An bỗng nhiên vang lên, ông cầm lấy điện thoại mở ra nhìn một chút, nhưng sau đó lập tức ngẩn người. 

"Sao vậy? Kiến An?" Lưu Mai không nhịn được hỏi. 

Mặt Diệp Kiến An thoáng hiện vẻ khiếp sợ nói: "Tiểu Mai, thẻ ngân hàng nhận được 300 nghìn, là. . . Tiểu Tinh chuyển tới." 

"300 nghìn? Tiểu Tinh? Sao có thể?" Lưu Mai cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Tiểu Tinh nó là một học sinh, sao nháy mắt lại có nhiều tiền như vậy? Không phải nó làm gì phạm pháp chứ ?" 

300 nghìn đối với hai vợ chồng bọn họ mà hoàn toàn à một khoản tiền lớn khó có thể tưởng tượng ra được. 

Việc đầu tiên mà Lưu Mai nghĩ là có phải Diệp Tinh đã làm gì hay không. 

Dẫu sao ở trong lòng bà, Diệp Tinh chỉ là người bình thường, dù có kiếm tiền như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng kiếm nhiều như thế. 

"Tôi gọi điện thoại hỏi một chút." Diệp Kiến An vội vàng nói. 

"Đúng, mau hỏi Tiểu Tinh, nếu như nguồn tiền không bình thường, bảo nó tức trả lại." Lưu Mai lo lắng đến mức rơi lệ. 

Dù như thế nào, bàcũng không muốn con trai mình làm chuyện phạm pháp. 

Điện thoại gọi đi, rất nhanh được bắt máy. 

"Alo Tiểu Tinh, bây giờ con đang ở đâu. . ." Diệp Kiến An nhanh chóng hỏi. 

Nhưng chỉ nói được vài giây, điện thoại lại bị cúp. 

"Thế nào? Tiểu Tinh nó nói như thế nào?" Lưu Mai liền vội vàng hỏi. 

Diệp Kiến An an ủi: "Không cần lo lắng, Tiểu Tinh nói nó sẽ lập tức tới đây." 

Mười mấy phút sau đó, Diệp Tinh sải bước đi tới. 

"Tiểu Tinh, 300 nghìn kia của con . ." Thấy Diệp Tinh, Diệp Kiến An lập tức hỏi. 

"Tiểu Tinh, cho dù mẹ không chữa bệnh, cũng không muốn con làm chuyện xấu." Lưu Mai cũng không nhịn được nói. 

 Nhìn ba mẹ của mình, Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, đây là con kiếm tiền một cách hợp pháp." 

Nhưng Diệp Tinh cũng hiểu, không thể nói Diệp Kiến An, Lưu Mai không tin hắn, cho dù là ai trong hoàn cảnh này bỗng nhiên có được 300 nghìn cũng sẽ dẫn tới rất nhiều suy nghĩ. 

"Trước đây con quen biết với một cụ già rất có lòng trong việc huến luyện vẹt nói chuyện, vì trong lúc vô tình giúp ông ấy mấy lần, vậy nên ông ấy dạy con cách huấn luyện vẹt nói chuyện. Không nghĩ tới con rất có thiên phú, rất nhanh đã học được. Khoảng thời gia này con mua một ít vẹt, vẫn luôn huấn luyện chúng, vừa hay gặp được một khách hàng lớn, ông ấy đang thiếu nguồn hàng vẹt biết nói chuyện, nên đã trả 500 nghìn mua năm con vẹt của con. . ." 

Diệp Tinh mau chóng kể lại sự việc, tất nhiên, hắn đã giấu đi một vài chi tiết. 

Tin tức về Linh Khởi Thuật quá mức kinh hãi, hắn không định nói ra. 

"Năm mươi vạn. . ." Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn nhau một cái, khó nén được vẻ khiếp sợ trong mắt. 

Bọn họ bận rộn cả một đời, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. 

"Trước đó bán vẹt được tám vạn, cộng thêm 500 nghìn này, nói chính xác là năm mươi tám vạn." Diệp Tinh cười nói. 

Diệp Kiến An cùng Lưu Mai có chút không tỉnh táo, con trai bọn họ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. 

"Con gửi cho 30 vạn, còn lại 28 vạn, sau này con định mở một tiệm thú cưng đặc biệt chuyên bán vẹt cùng với cácloài chim khác, cửa hàng mặt tiền đã tìm xong, đến lúc đó huấn luyện một chút, tốc độ kiếm tiền chắc hẳn rất nhanh." 

Diệp Tinh nhìn ba mẹ, cười nói: "Đến lúc đó ba có thể đi tiệm thú cưng nhìn một chút, con trai của hai người là thanh niên ba tốt, sao có thể đi làm chuyện xấu được." 

Thấy Diệp Tinh nói như vậy, Diệp Kiến An cùng Lưu Mai cuối cùng cũng yên lòng. 

"Tiểu Tinh, nếu là ông cụ ấy đã truyền lại kỹ thuật cho con, để con kiếm được nhiều tiền như vậy, con ngươi nhất định phải cảm ơn ông ấy tử tế." Diệp Kiến nghiêm túc nói. 

"Làm người nhất định phải học cách báo ơn, đây là điều ba đã dạy con từ nhỏ." 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement