Trái Tim Lạc Lối

“Làm sao lại có một gia đình phiền phức như vậy, anh sắp phát điên vì họ rồi!”

Bùi Chiêu kể lể với vẻ mặt đau khổ.

Tôi thản nhiên đáp: “Việc này có liên quan gì đến tôi?”

“Nói thật, chẳng phải đây là những gì anh muốn sao? Anh muốn có vị thế cao hơn người, muốn làm chỗ dựa cho người ta, gia đình vợ anh đều dựa vào anh, chẳng phải đúng như ý anh mong muốn rồi sao?”

“Nhược Ân, trước kia là anh có mắt như mù, giờ anh mới biết em mới là người tốt nhất, không ai so được với em.”

“Gia đình em cũng rất tốt, cô chú đều rất dễ tính, không bao giờ làm khó anh. Lúc chúng ta sắp kết hôn, họ còn chủ động nói không cần sính lễ, và cho em thêm một căn nhà làm của hồi môn nữa.”

“Khi bên nhau, em chưa bao giờ so đo chuyện tiền bạc, còn tặng anh nhiều món quà đắt tiền.”

“Em độc lập, lương thiện, lý trí, ổn định cảm xúc, là anh tham lam vô độ, em có thể —”

“Không thể!” Tôi lập tức ngắt lời: “Anh có thấy mình đang đùa không? Anh đã có vợ con rồi, sao lại nghĩ tôi sẽ muốn một người đàn ông đã qua một đời vợ lại còn có con?”

Vẻ mặt Bùi Chiêu đau khổ: “Chúng ta học cùng lớp từ mẫu giáo, bao nhiêu năm tình cảm như thế, em nhẫn tâm bỏ rơi anh sao?”

“Giờ tôi mới biết thế nào là trở mặt, lúc trước anh bỏ tôi chẳng thấy do dự chút nào, biết xấu hổ chút đi!” Tôi cười lạnh: “Hơn nữa, tình cảm hơn hai mươi năm thì sao chứ, nếu đã nát thì cũng phải vứt đi!”

16

Tôi không ngờ đến ngày cưới, Bùi Chiêu còn định tới phá đám.

Hắn mặc đồ chú rể, muốn đến cướp dâu.

Cũng may Vệ Tư Nhượng đã chuẩn bị sẵn, thuê vệ sĩ canh giữ bên ngoài, ngăn chặn hắn lại.

Đêm tân hôn, hắn lại dùng số lạ gọi cho tôi.

“Nhược Ân, giờ em cũng kết hôn rồi, chờ đến khi em ly hôn, chúng ta đều là người đã qua một đời vợ một đời chồng, đến lúc đó em sẽ không chê anh nữa đúng không?”

Vệ Tư Nhượng vốn là người nho nhã, lần đầu tiên anh nổi giận mà mắng hắn là đồ thần kinh.

Nửa năm sau, Bùi Chiêu ly hôn.

Ban đầu vợ hắn kiên quyết không đồng ý, sau đó hắn ngoại tình, thẳng thừng dọn ra ngoài sống, không quay về nhà nữa.

Cuối cùng, nhà hắn phải chia cho vợ hắn một nữa tài sản, vợ hắn mới đồng ý ly hôn.

Từ đó về sau, tinh thần hắn sa sút, việc kinh doanh khách sạn cũng ế ẩm, phải đóng cửa hết ba nơi, chỉ còn lại hai nơi lây lất.

Hắn cưới ả bồ nhí kia, chưa đầy một năm sau lại ly hôn.

Có một lần, tôi và Vệ Tư Nhượng tham dự tiệc mừng thọ của bố mẹ bạn, tình cờ ngồi cùng bàn với Bùi Chiêu.

Hắn với gương mặt bơ phờ, quầng thâm mắt rõ rệt, cả người béo lên một vòng, trông già thêm mười tuổi.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, hắn đã đứng dậy rời đi, không trở lại bàn nữa.

Trên đường về, Vệ Tư Nhượng lái xe mà cứ cười mãi.

“Anh vui cái gì thế?” Tôi liếc anh một cái.

“Anh dám cá là sau này Bùi Chiêu sẽ không kết hôn nữa.” Anh nói rất chắc chắn.

“Sao anh nói vậy?” Tôi hỏi.

“Từng trải qua thứ tốt nhất rồi, sau này có tìm ai cũng không bằng người đầu tiên.” Anh nói đầy cảm thán: “Về mặt tình cảm, đời này cậu ta sẽ không được như ý nữa!”

“Anh nói quá rồi!” Tôi mỉm cười: “Em có tốt đến mức đó sao? Người trẻ đẹp hơn em thiếu gì!”

Vệ Tư Nhượng lắc đầu: “Hai người ở bên nhau lâu rồi thì quốc sắc thiên hương cũng sẽ chán, ngoại hình là thứ nông cạn nhất. Quan trọng là sự hòa hợp về tâm hồn, cái tốt của em chỉ anh mới hiểu được. Giờ thì Bùi Chiêu mới hiểu, nhưng đã quá muộn rồi!”

“Cậu ta không biết, người bạn gái mà trước đây cậu ta dễ dàng có được, đối với anh là điều mà anh hằng ao ước mà không thể có! Chỉ trong mơ, anh mới dám mơ tưởng có thể nhìn em một lần ở cự ly gần.”

“Em giống như một bát cháo, hương vị không quá nổi bật nhưng ngon miệng và bổ dưỡng. Cậu ta nghĩ em tầm thường, có thể vứt bỏ để tìm những món ăn cay nồng kích thích. Nhưng lại không biết, có thứ ăn hàng ngày không chỉ đau dạ dày mà còn nguy hại đến tính mạng.”

“Anh ví em như một bát cháo?” Tôi giận dữ véo anh: “Thế anh là gì?”

Anh đầu hàng: “Anh là bún ốc, anh nguyện chịu mùi hôi, ai bảo em thích ăn.”

“Hy vọng sau này Bùi Chiêu không gọi điện quấy rối nữa, thật sự có hơi phiền.” Tôi thở dài.

Từ khi tôi kết hôn, Bùi Chiêu thỉnh thoảng gọi đến bằng số lạ, rồi im ỉm khi tôi nghe máy.

Nhưng tôi biết là hắn, mỗi lần đều lập tức ngắt máy ngay.

Dù không gây ảnh hưởng gì nhưng thực sự cũng khá phiền.

“Yên tâm đi, sau này cậu ta sẽ không gọi nữa.” Vệ Tư Nhượng khẳng định.

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Em không thấy phản ứng của cậu ta hôm nay sao? Vừa thấy chúng ta một cái đã chạy biến.”

“Bởi vì cậu ta tự ti.” Vệ Tư Nhượng đắc ý nói: “Thấy chúng ta đẹp đôi, còn cậu ta thì thảm hại, chắc chắn sẽ tổn thương lòng tự trọng. Anh dám chắc, sau này cậu ta sẽ không đủ dũng khí để làm phiền chúng ta nữa.”

Vẫn còn hơn một giờ lái xe, Vệ Tư Nhượng nhìn tôi gật gù rồi cười nói: “Em ngủ một chút đi, về đến nhà anh gọi em.”

Sau đó, xe dừng lại ở bãi đậu, tôi tỉnh giấc.

Vừa mở mắt thì nhận được một nụ hôn trên trán.

Bên tai là giọng nói dịu dàng của Vệ Tư Nhượng: “Vợ ơi, cảm ơn em, vì đã biến giấc mơ của anh thành sự thật.”

Advertisement
';
Advertisement