Chỉ cần ngửi một chút hương thơm của Tiểu Nhân Sâm đã cảm thấy sảng khoái tinh thần, huống chi là ngày ngày ôm nó trong lòng, thật là sướng biết bao! Đúng là hưởng thụ như hoàng đế.
Trương Thiên Sư ngồi bên cạnh rất muốn ôm Tiểu Nhân Sâm, dịu dàng nói: “Bé con lại đây, ông nội bế một chút.”
Ông là người của dòng dõi Trương Thiên Sư, thuộc phái Chính Nhất, có thể kết hôn sinh con, nếu không thì dòng họ Trương sẽ không thể nào kéo dài nhiều đời như vậy. Nhưng lúc trẻ, ông thích đi khắp nơi đấu pháp với người khác, lúc về già lại thích “đấu võ mồm” với người khác trên mạng, không có hứng thú với chuyện kết hôn và sinh con. Cho nên ông vẫn luôn độc thân.
Tiểu Nhân Sâm trông giống như đứa bé trong tranh tết. Trước kia lúc ở đạo quán, còn có người đi ngang qua muốn tìm nó quay quảng cáo cho trẻ em. Khiến Trương Thiên Sư cũng phải chú ý.
Ông không phải muốn hít hà hương thơm của nó, chỉ là Tiểu Nhân Sâm thật sự quá bụ bẫm, cánh tay giống như củ sen, khiến ông không nhịn được muốn thử xem sờ vào có mềm mại hay không.
Nó là thiên tài địa bảo, vì muốn sinh tồn, bản tính nhút nhát, rụt rè, đây là bản năng được di truyền trong gen. Bình thường trông nó rất gan dạ, nhưng hễ gặp chuyện là nó lại co rúm lại nhanh hơn ai hết.
Trước kia lúc ở đạo quán, Kế Tinh dọa nó mấy lần, nó liền chui tọt xuống đất, trốn hồi lâu mới dám chui ra.
Thấy mấy ông nhìn chằm chằm vào mình, nó vội vàng chui vào lòng An Như Cố, lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn, không muốn, mọi người hôi lắm, toàn mùi mồ hôi, còn có người bị hôi chân.”
Là tinh linh của cỏ cây, khứu giác của nó rất nhạy bén. Trên người chị gái có mùi thơm thoang thoảng, như gió mát trong núi rừng, rất dễ chịu, khiến nó cảm thấy như đang trở về núi rừng.
Những người khác: “...”
Mọi người đồng loạt nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm vị đạo trưởng bị hôi chân kia.
Vị đạo trưởng bị hôi chân lặng lẽ giấu chân lại, trong lòng muốn chửi thề.
Cái mũi gì vậy? Còn thính hơn cả chó nghiệp vụ!
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhân Sâm được đi xe, nó ngồi trên đùi An Như Cố, nắm chặt hai bàn tay nhỏ, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, vô cùng thích thú.
Nhưng khi xuống xe, nó lại không muốn xuống, dang hai tay ôm chặt cổ An Như Cố, rụt cổ nói: “Ở đây hôi quá.”
Nghe vậy, An Như Cố dừng bước: “Sao vậy? Chị không ngửi thấy mùi gì khó chịu cả.”
Trước kia, vấn đề ô nhiễm không khí ở thủ đô rất nghiêm trọng, nhưng sau khi được xử lý, cộng thêm bây giờ là mùa xuân, không khí cũng khá trong lành, không có mùi lạ nào cả.
“Em không biết, em chỉ cảm thấy khó chịu thôi.”
Nó cúi đầu nhìn đất, liếc mắt một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Hôi quá, khó chịu quá, chị đừng thả em xuống, nếu dính phải đất này, rễ của em sẽ bị hỏng mất.”
An Như Cố chỉ đành đeo khẩu trang cho nó, che gần hết khuôn mặt, vỗ vỗ đầu nó, dẫn nó đi vào tòa nhà Truy Mộng.
Văn phòng rất sạch sẽ, không một hạt bụi, trên trần nhà treo đèn chùm pha lê, phía sau là rất nhiều sách tiếng Anh. Trên bàn là hoa hồng, trong không khí thoang thoảng hương hoa. Khác với những công ty thông thường, môi trường ở đây rất tốt.
“Quý khách có hẹn trước không ạ?”
Cô lễ tân mỉm cười đưa cho An Như Cố một cuốn sổ giới thiệu của công ty.
“Có.” An Như Cố nhận lấy cuốn sổ, định nói tên Tư Linh.
Kết quả, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Người đàn ông có ngoại hình tuấn tú nhanh chóng bước đến trước mặt cô, ôn hòa nói: “Hôm qua lúc các vị gọi điện thoại cho tôi, tôi rất vui. Tôi mới đến đây, không biết nên đi đâu chơi, có người địa phương như các vị dẫn đường, vậy thì tốt quá.”
Lần đầu tiên An Như Cố gặp Tư Linh, anh ta đã rất nhiệt tình, để lại số điện thoại cho cô.
Sau khi quyết định đến tòa nhà xem thử, An Như Cố đã đặc biệt gọi điện thoại cho Tư Linh, anh ta không hề từ chối, ngược lại còn trực tiếp đồng ý, dường như rất hoan nghênh bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bối cảnh của câu chuyện offline bây giờ lớn hơn trước, cho nên cần phải giới thiệu một chút ovo.
(Hết chương)