“Tôi tăng ca đến mức tóc rụng hết rồi.”
Nghe vậy, An Như Cố khẽ thở dài: “Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, con cá chép koi mà cậu chia sẻ, nó không phải là con cá chỉ mang lại may mắn cho người khác. Nói chính xác, con cá này là cá chép koi vay mượn vận may.”
Nghe thấy hai chữ “vay mượn”, Tiểu Lý lập tức cảm thấy không ổn, bỗng nhiên rùng mình, không dám tin hỏi: “Cái gì? Vay mượn vận may của ai?”
An Như Cố: “Đương nhiên là vay mượn vận may của tất cả những người đã chia sẻ bức ảnh cá chép koi này.”
Tiểu Lý: “???”
Người xem trong phòng livestream: “???”
Vừa dứt lời, rất nhiều người hoảng sợ đến mức suýt nữa làm rơi điện thoại, đặc biệt là những người đã từng chia sẻ bức ảnh cá chép koi, sợ đến mức run cầm cập.
[Vậy là bức ảnh cá chép koi này không thể mang lại may mắn cho người khác, ngược lại còn hút vận may của người khác sao? Cá chép koi hắc ám!]
[Mẹ kiếp, vừa rồi tôi xem lại Weibo của mình, tôi đã chia sẻ mấy chục bức ảnh cá chép koi, thần tài, ánh sáng..., có phải tôi sắp bị hút cạn rồi không?]
Thấy phòng livestream hỗn loạn, An Như Cố trầm giọng an ủi: “Những ai đã học qua, chắc chắn đều biết đến định luật bảo toàn năng lượng, vận may cũng tồn tại định luật bảo toàn, không có vận may nào tự nhiên sinh ra cả.”
“Vay mượn vận may chủ yếu có ba cách, một là vay mượn của ông trời, hai là vay mượn của người khác, ba là vay mượn của chính mình.”
“Cá chép koi là loài cá phong thủy đổi vận, mang ý nghĩa cát tường. Nếu chủ nhân nuôi cá chép koi thì có thể hấp thụ may mắn, đương nhiên, vận may này không phải tự nhiên sinh ra, mà là chủ nhân thông qua cá chép koi làm trung gian để vay mượn của ông trời.”
“Mọi người chia sẻ ảnh trên mạng xã hội, hiệu quả tuy kém hơn so với nuôi cá chép koi trong nhà, nhưng cũng có tác dụng.”
“Mọi người đừng lo lắng, chia sẻ ảnh cá chép koi bình thường đương nhiên có thể nhận được một chút may mắn, nhưng con cá chép koi trong bức ảnh này không bình thường.”
Nghe An Như Cố nói vậy, người xem trong phòng livestream thở phào nhẹ nhõm, sự hỗn loạn dần dần lắng xuống.
May mà chia sẻ ảnh cá chép koi bình thường không sao, nếu không thì xui xẻo c.h.ế.t mất!
Tiểu Lý ngẩn người hồi lâu mới tiêu hóa được thông tin này, hoàn hồn, cũng vô cùng nghi hoặc: “Streamer, cô nói bị hút mất vận may sẽ không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống, nhưng tại sao vận may của tôi lại tốt như vậy, tại sao tôi lại khác bọn họ?”
“Tôi không có khả năng đọc suy nghĩ, chuyện này tôi không biết, nhưng... tôi có thể giúp cậu hỏi.”
An Như Cố nhắn tin cho người của Cục quản lý đặc biệt, gửi địa chỉ mà cô tính được cho đối phương.
Tin tức của cô nhanh chóng và chính xác, hơn nữa địa điểm đó cũng không hẻo lánh.
Cục quản lý đặc biệt địa phương nhanh chóng hành động, bắt được con cá chép koi yêu quái trong bể cá của một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, đội trưởng của Cục quản lý đặc biệt chìm vào im lặng, một lúc lâu sau mới nhắn tin cho An Như Cố.
Rất nhanh, điện thoại của An Như Cố nhận được tin nhắn.
Sau khi xem rõ nội dung tin nhắn, tay cô khựng lại, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Nó thấy cậu đẹp trai, cho nên chia cho cậu một ít vận may vay mượn được.”
Tiểu Lý: “...”
Người xem trong phòng livestream: “...”
Bọn họ theo bản năng nhìn chằm chằm vào người hữu duyên và Tiểu Lý, người hữu duyên mặc áo sơ mi kẻ sọc, tóc tai thưa thớt, gần như hói đầu, đeo kính gọng đen.
Tiểu Lý rất cao, ngoại hình cũng khá ổn, so với người hữu duyên, đẹp trai hơn mấy bậc.
Nếu để bọn họ chọn, nói một cách công bằng, bọn họ cũng có chút muốn...
[Bây giờ đến cả yêu quái cũng là hội mê trai đẹp sao? Tôi cảm nhận được ác ý sâu sắc từ vũ trụ.]
[Người xấu xí phải kiên cường mà sống tiếp hu hu hu.]
[Thế giới c.h.ế.t tiệt này chỉ coi trọng ngoại hình! Tôi tức đến mức muốn trợn trắng mắt lên trời!]
Người hữu duyên khóc không ra nước mắt nói: “Trước kia tóc mái xéo, bây giờ hói đầu, xấu xí không phải lỗi của tôi, mà là lỗi của thời gian! Sao có thể phân biệt đối xử như vậy chứ!”
“Haizz, streamer, vậy cô có thể xem cho tôi một quẻ không? Vận sự nghiệp và vận hôn nhân của tôi khi nào mới đến?”
Cả người hữu duyên và Tiểu Lý đều donate tiền xem bói.
An Như Cố nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính toán, rất nhanh liền mở mắt: “Tính cách cậu kiên định, chăm chỉ, lại còn lương thiện, trước kia chỉ là vận may không tốt, sau này sẽ tốt lên rất nhiều.”
“Nếu cậu đến phía Đông phát triển, sự nghiệp sẽ tốt hơn rất nhiều, sau đó sẽ gặp được một mối nhân duyên tốt đẹp.”
Người hữu duyên vỗ ngực, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều: “Thật sao? Tốt quá!”
Anh ta làm việc ở công ty này mãi mà không được thăng chức, tăng lương, đãi ngộ còn kém hơn cả Tiểu Lý - người đến sau, mãi mà không nhìn thấy hy vọng. Tình cờ, một công ty cùng ngành ở thành phố Hải Thành phía Đông muốn mời anh ta về làm việc, anh ta là người rất trọng tình nghĩa, sợ không thích nghi được, cho nên vẫn luôn do dự, không thể nào quyết định được.