Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Ông ta có thể trở thành người giàu nhất Hải Thành như ngày hôm nay, phải cảm ơn chiếc đỉnh đồng này, cũng phải cảm ơn ông cậu.

Còn về phần ba mươi triệu thù lao đã hứa trước đó, ông ta trực tiếp chuyển cho An Như Cố. Tuy đường hầm vẫn chưa hoàn thành, nhưng đã được thông suốt, sức khỏe của bố mẹ và con cái ông ta dần dần tốt lên, không còn bệnh tật như trước nữa, xem ra phương pháp này thực sự hiệu quả!

An Như Cố có thể nhìn ra Trương Kim Phi không muốn đi tìm Cửu Đỉnh, nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn tìm Cửu Đỉnh, ví dụ như những người nước ngoài kia.

Đại hội đã kết thúc tốt đẹp, đáng lẽ ra bọn họ nên thu dọn hành lý về nước, nhưng lại dùng đủ mọi lý do để ở lại, ví dụ như du lịch, thưởng thức ẩm thực.

An Như Cố mặc kệ bọn họ, bọn họ có bản lĩnh thì cứ để bọn họ tìm, dù sao tìm được cũng không thể mang đi, ngược lại còn giúp cô bớt được không ít công sức.

Trong đạo quán Xuất Vân, An Như Cố đưa cho Thực Mộng Thú một bó nhang nến và tiền âm phủ: “Bảo cô bé nhỏ theo dõi bọn họ.”

Đối phương lập tức đồng ý, sau đó đốt nhang nến và tiền âm phủ cho bé gái mặc đồ đỏ.

Bé gái mặc đồ đỏ có năng lực đặc biệt, có thể đi vào giấc mơ của người khác, quả thực là ứng cử viên sáng giá cho vị trí gián điệp.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, cô đến đại điện, thắp ba nén nhang cho Tư Mệnh tinh quân, trong lòng nặng trĩu.

Trên thực tế, việc Cửu Đỉnh có tồn tại hay không vẫn luôn gây tranh cãi. Có người cho rằng Cửu Đỉnh tồn tại, ví dụ như “Sử ký” từng ghi chép Tần Vũ Vương vì nâng đỉnh mà bị đỉnh đè chết.

Có người lại cho rằng Cửu Đỉnh không tồn tại, bọn họ cho rằng thời đại của Đại Vũ chưa có khả năng đúc ra những chiếc đỉnh đồng lớn như vậy, hơn nữa, sau khi nhà Chu diệt vong, Cửu Đỉnh cũng bặt vô âm tín, giống như một truyền thuyết thần thoại hơn.

Ai ngờ Cửu Đỉnh lại thực sự tồn tại, hơn nữa còn có năng lực cường đại như vậy.

Thanh Châu Đỉnh tượng trưng cho khí vận của Thanh Châu xuất hiện… Không biết là phúc hay họa nữa.

Tính ra, Thanh Châu Đỉnh đã bị người ta đào được từ trong ruộng vào bốn mươi lăm năm trước. Thanh Châu bao gồm các thành phố lớn như Hải Thành, Giang Thành…, là một trong những châu khá giả của Hoa Hạ.

Rõ ràng là vật tượng trưng cho quốc vận, có thể gọi là thần khí, vậy mà lại bị chôn vùi dưới ruộng đồng, sau khi bị đào lên lại bị người ta dùng làm lư hương. Cuối cùng còn bị người nhặt ve chai nhặt đi, đúng là số phận long đong.

Cũng khó đảm bảo những chiếc đỉnh đồng khác sẽ không gặp phải tình cảnh “thảm thương” như vậy.

Nhỡ đâu bị phá hủy hoặc bị người khác khống chế, vậy thì phiền phức to rồi!

An Như Cố suy nghĩ một chút, bèn gửi tin nhắn cho Trương Thiên Sư, Cục Quản lý Đặc biệt… những người cô tin tưởng, bảo họ chú ý đến tin tức về Cửu Đỉnh.

Việc Cửu Đỉnh xuất hiện là chuyện hệ trọng, bọn họ không dám chậm trễ, nhôn nhao cho biết sẽ tiếp tục điều tra.

An Như Cố xem giờ, đã đến lúc livestream, bèn đến thư phòng, mở máy tính, đăng nhập vào phần mềm livestream, sau đó mở livestream.

Rất nhanh, trong phòng livestream đã tràn ngập khán giả.

[Chào mừng cư dân mạng mất tích trở về!]

[Bà nội ơi, streamer mà bà theo dõi cuối cùng cũng livestream rồi, khoan đã, mỹ nữ là ai vậy? Streamer của chúng ta đâu?]

[Sao mới có mười ngày không gặp, streamer lại xinh đẹp hơn vậy, tôi nghi ngờ streamer mở filter, hơn nữa tôi có chứng cứ.]

“Không phải cư dân mạng mất tích, livestream của tôi rất đúng giờ, ‘phong vũ vô trở’*, các người đừng có vu oan giá họa tôi.”

*Phong vũ vô trở: Dù mưa gió bão bùng cũng không ngăn cản được.

“Theo lệ cũ, tìm ba người hữu duyên, những ai muốn xem bói thì bấm vào nút ‘bốc thăm trúng thưởng’ nhé.”

Rất nhanh, mười phút trôi qua, ba vị khán giả may mắn đã “xuất lò”.

An Như Cố nhấp vào avatar của vị khán giả [Anh đây không phải là tên béo ú lì lợm đâu], sau khi liên lạc xong xuôi, cô bấm gọi điện thoại. Rất nhanh, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trên màn hình.

Hắn ta có đôi mắt đen láy, nhìn vào màn hình nở nụ cười tươi rói, nụ cười có chút ranh mãnh, vừa vẫy điện thoại vừa nói: “Streamer, chào cô, tôi có một thứ tốt muốn chia sẻ với cô, không biết cô có muốn xem không?”

An Như Cố nhướn mày hỏi: “Thứ gì vậy?”

[Anh đây không phải là tên béo ú lì lợm đâu] cười nói: “Tôi gửi cho cô ở hậu trường rồi, cô xem thử là biết.”

An Như Cố bèn chuyển sang giao diện hậu trường trên máy tính, mở danh sách tin nhắn, tìm kiếm vị khán giả này, bên dưới xuất hiện một tin nhắn mới.

Lúc cô xem tin nhắn, phòng livestream như “nổ tung”.

[Thứ tốt gì vậy? Thần thần bí bí. Chẳng lẽ là loại “thứ tốt” kia sao?]

[Này bạn ở trên, không được “gợi đòn” nha!]

[Ngốc nghếch, dám trêu chọc streamer, khán giả may mắn này gan to bằng trời sao, không sợ bị streamer “tiêu diệt” à!]

[Có gì mà fan cấp mười tám cao quý như tôi không thể xem chứ! Mau cho tôi xem với!]

An Như Cố xem xong tin nhắn, nhíu mày, thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua dòng bình luận.

“Xem xong, chắc chắn các người sẽ hối hận đấy. Tuy không phải là tin nhắn khiêu dâm, nhưng cũng rất “tà môn”.”

(Hết chương)

Advertisement
';
Advertisement