Không ít người am hiểu chút ít về phong thủy, ban nãy không nhận ra nơi này lại là long mạch, mãi đến khi An Như Cố nói ra, họ mới phát hiện ra sự tình đằng sau.
Trong lòng chấn động, họ nhìn quanh bốn phía, cau mày: “Hóa ra ngọn núi này lại là long mạch sao, thật hay giả vậy?”
“Phong thủy nơi này xấu đến mức độ này, chẳng giống long mạch chút nào.”
Trên đất nước rộng lớn, núi non nhiều vô số kể, nhưng long mạch lại vô cùng trân quý và hiếm có, không phải ngọn núi nào cũng là long mạch.
Long mạch được chia thành đại long mạch và tiểu long mạch, mỗi đại long mạch đều có can long, chân long, giả long, tiềm long, thiểm long… Tìm kiếm long mạch không phải là một việc đơn giản.
Cho dù là thầy phong thủy lợi hại đến đâu, cũng phải cẩn thận quan sát địa hình, đo đạc nhiều lần, mới dám khẳng định long mạch.
Kết quả là An Như Cố chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra?
Dù biết An Như Cố rất lợi hại, nhưng cũng không dám tin cô lại lợi hại đến mức độ này. Hơn nữa, họ chỉ nghe nói cô xem bói và đấu pháp rất lợi hại, chứ chưa từng nghe nói cô am hiểu phong thủy đến vậy!
Mọi người sôi nổi nhìn về phía các vị đại sư phong thủy trong đám đông, người được chú ý nhất là Huyền Không đạo nhân.
Trong nước có mấy đại phái phong thủy, Lục Hợp phái, Huyền Không Phi Tinh, Kim Khóa Ngọc Quan… Huyền Không đạo nhân chính là chưởng môn của Kim Khóa Ngọc Quan.
Phái phong thủy Kim Khóa Ngọc Quan đặc biệt ở chỗ đơn giản, không cần la bàn cũng có thể xem xét địa hình.
Huyền Không đạo nhân đi quanh một vòng, thong dong quay lại, gật đầu đáp: “Đế xuất hồ chấn, chấn vi lôi, vị đông phương, thời vi xuân. Thanh long ất mạch khởi phong hào, đông cao tây đê vi trạch địa. Nơi này và Hải Thành đều là cách cục phong thủy ‘đế xuất hồ chấn’, quả thực là một long mạch hiếm có, tuy rằng đã bị hủy hoại.”*
*Đế xuất hồ chấn: Trong “Chu Dịch”, quẻ Chấn là quẻ thứ 51, ứng với phương Đông, tượng trưng cho sấm sét. Câu này ý chỉ đế vương xuất hiện từ phương Đông, mang trong mình khí thế mạnh mẽ như sấm sét.
Các vị cao nhân trong giới Huyền Môn thầm kinh hãi, ấn tượng về An Như Cố trong lòng lại một lần nữa thay đổi, cô quá mức thiên tài, thiên tài đến mức gần như yêu nghiệt. Rõ ràng còn trẻ như vậy, sao cái gì cũng biết, rốt cuộc là ai dạy cô?
Sao cái đạo quán Xuất Vân đổ nát và vô danh kia lại có thể dạy dỗ ra người như vậy?
Huyền Không đạo nhân không khỏi khen ngợi, đồng thời hỏi ra nghi hoặc trong lòng rất nhiều người: “Tiểu hữu tuổi còn trẻ, nhãn lực thật không tầm thường, không biết tại sao chưa từng nghe nói đến sư phụ của cô.”
“Sư phụ tôi đã quy tiên, hơn nữa ông ấy không thích xen vào chuyện đời, vẫn luôn ẩn cư.” An Như Cố cụp mắt xuống, ánh mắt u ám khó hiểu.
Tính cách cô vốn lạnh nhạt, đôi khi, dù đang sống giữa thế gian, nhưng cô lại có cảm giác mình không phải là một phần của chúng sinh, mà là người quan sát lãnh đạm. Nhưng sư phụ đã nuôi nấng cô khôn lớn, không chỉ dạy cô pháp thuật, mà còn dạy cô đạo lý làm người, cô rất nhớ sư phụ.
Từ khi trở thành người phát ngôn của địa phủ, lại có quan hệ với Mạnh Bà, phán quan… những người có chức vị cao trong địa phủ, cô từng nói bóng nói gió hỏi chuyện của sư phụ. Nếu sư phụ sống tốt ở dưới đó, cô nhất định sẽ không quấy rầy ông. Nếu ông sống không tốt, dù thế nào, cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thế nhưng, điều khiến cô kinh ngạc là, trong sổ sinh tử của phán quan lại không có thông tin của sư phụ. Sổ sinh tử ghi chép sinh linh vạn vật của nhân gian, nếu sư phụ là người, không thể nào bị bỏ sót.
Vậy thì chỉ có một khả năng, sư phụ không phải người phàm.
Trên thực tế, sau khi suy đoán này xuất hiện, cô gần như không chút do dự mà tiếp nhận đáp án này.
Trước đây, cô sống tách biệt với thế giới bên ngoài, luôn cho rằng sư phụ có bản lĩnh rất bình thường, sau khi xuống núi mới biết những thứ sư phụ dạy mình lợi hại đến nhường nào. Người như vậy sao có thể là người bình thường được?
Mãi cho đến sau này, khi gặp được mấy vị tinh quân, trong lòng cô chợt lóe lên một suy đoán – có lẽ sư phụ là người trời luân hồi chuyển thế, sau khi c.h.ế.t đương nhiên không vào địa phủ, không nhiễm bụi trần, chắc là đã trở về thiên đình rồi.
Sau khi biết mình có khả năng có một người sư phụ thần tiên, cô cũng không vội vàng đi tìm sư phụ, bám víu vào ông. Sư phụ sống tốt trên trời là được rồi.
Ông ấy không chủ động tìm đến cô, chắc chắn cũng có suy tính riêng, không cần thiết phải thông qua những vị tinh quân kia để tìm kiếm và quấy rầy ông.
Huyền Không đạo nhân thở dài: “Hóa ra là một vị cao nhân ẩn thế, vậy thì thật đáng tiếc, nhân vật xuất sắc như vậy mà lại vô duyên gặp mặt.”