Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Trương Kim Phi chìm vào hồi ức, vô cùng tiếc nuối, giải thích: "Trước đây thôn chúng tôi rất nghèo, từ đường cũng xiêu vẹo đổ nát, căn bản không sợ trộm. Lúc nhỏ tôi từng đến từ đường, nói thật là rất đổ nát, trộm mà đến, nhìn chúng tôi đáng thương như vậy, e rằng còn phải để lại ít tiền trợ cấp cho chúng tôi. Là do những năm gần đây, tôi quay về sửa sang lại từ đường, từ đường mới thay đổi diện mạo."

"Rất lâu về trước, chỉ có một mình ông cậu họ xa của tôi quản lý từ đường."

"Lúc ông cậu tôi đang trồng trọt, ông ấy đào được một chiếc đồ đồng, thời đó còn chưa thịnh hành đồ cổ, ông cậu tôi cũng không có ý định bán lấy tiền, vừa hay từ đường thiếu lư hương, ông ấy bèn đặt chiếc đồ đồng đó vào từ đường, làm lư hương."

"Ông cậu tôi chỉ nói chuyện này cho mấy người họ hàng thân thiết chúng tôi biết, không nói với ai khác. Thêm nữa, chiếc đồ đồng đó rỉ sét loang lổ, nhìn rất cũ kỹ, không đáng giá hai đồng, không nhìn ra là đồ đồng, nên cũng chẳng ai để ý."

"Hơn nữa, người trong thôn chúng tôi đều là người cùng họ, đều là người quen biết, bình thường căn bản không ai dám trộm đồ. Nếu bị người khác phát hiện, sau này sẽ không sống ở trong thôn được nữa!"

"Cho nên, chiếc đồ đồng đó vẫn luôn ở trong từ đường, lúc học tiểu học, tôi đến từ đường chơi, còn từng nhìn thấy chiếc đồ đồng đó, trông cũ kỹ hơn cái đồ cổ này nhiều. Nếu như không bị mất thì tốt biết mấy."

Nói đến đây, ông ta nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói: "Nhưng trong thôn chúng tôi có mấy tên vô lại. Bọn du côn bỏ học kia không biết nghe được tin tức ở đâu, nhân lúc ông cậu tôi không có ở đó, đã trộm mất lư hương."

"Ông cậu tôi đến tìm chúng nói lý, còn bị chúng mắng cho một trận, nói ông ấy là đồ già rồi còn sống làm gì, thứ này để đó cũng vô dụng, chi bằng đưa cho chúng bán lấy chút tiền tiêu. Nghe nói chiếc đồ đồng lớn như vậy, chúng trực tiếp bán cho người đi thu mua phế liệu, bán được hai trăm tệ, mua mấy bao thuốc lá."

"Ông cậu tôi bị chúng chọc tức đến mức lên cơn đau tim, muốn đi tìm người thu mua phế liệu kia, nhưng người ta chắc là nhặt được bảo bối, sợ người khác đòi, nên đã đi mất rồi."

"Lúc sắp mất, ông ấy còn dặn dò tôi, bảo tôi phải tìm lại chiếc đồ đồng đó. Nhưng đến nay tôi vẫn chưa tìm được tin tức gì về chiếc đồ đồng đó, không biết đã bị bán đi đâu, chỉ có thể tìm một cái giả, để hoàn thành tâm nguyện của ông ấy!"

Rất nhiều đạo trưởng nghe vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tuy đồ đồng không phải đều là quốc bảo, nhưng cũng rất có giá trị sưu tầm, ước chừng có thể bán được không ít tiền.

Bán chiếc đồ đồng với giá hai trăm tệ, tuy không phải là bọn họ bán, nhưng cũng cảm thấy rất xót xa! Người kể chuyện đau lòng, người nghe rơi lệ!

Trương Kim Phi cũng đã nghĩ thông suốt: "Haiz, cũng trách ông cậu tôi quá tin tưởng người trong thôn, không hề có chút đề phòng nào, không hiểu đạo lý tài không lộ liễu!"

"Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi, chỉ có ông cậu tôi là đặc biệt để tâm đến chiếc đồ đồng này, nhưng ông ấy đã mất rồi. Chiếc đồ đồng này cho dù có ở đây cũng chỉ có thể làm lư hương, cũng chẳng có tác dụng gì, mất thì mất rồi."

Các vị khách nước ngoài sau khi tham quan từ đường, đều cảm thấy vô cùng mãn nhãn, đợi mọi người đã thỏa mãn, cả đoàn người liền đi đến ngọn núi phía sau, nơi có mộ tổ tiên.

Trên đường đi, Tiểu Cương Thi dường như cảm nhận được điều gì đó, hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt như ăn trộm, thấy không có ai nhìn mình, cô bé liền hạ giọng nói: "Chị ơi, đạo quán  Xuất Vân cũng có một cái đỉnh, có phải là của bọn họ không?"

Kế Tinh vừa đi vừa chơi điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, nghe thấy lời Tiểu Cương Thi nói, anh lập tức đặt điện thoại xuống, cau mày nói: "Đỉnh gì? Sao tôi không biết? Mấy người còn giấu giếm tôi chuyện gì nữa!"

"Anh cũng có nói là muốn xem đâu." An Như Cố bình tĩnh nói: "Tôi thật sự có một cái đỉnh, đó là một trong năm pháp bảo của đạo quán  Xuất Vân, tên là Quy Nguyên Đỉnh. Sư phụ nói với tôi cái đỉnh này có thể hấp thụ long khí, trấn áp long mạch, nhưng đến nay vẫn chưa có dịp sử dụng, vì vậy vẫn luôn để trong kho tích bụi."

Tuy đạo quán  Xuất Vân nhỏ bé, nhưng được truyền thừa ngàn năm, vẫn có chút nội hàm. Trong đạo quán có năm pháp bảo, An Như Cố thường dùng là bình Câu Hồn và trường kiếm gỗ đào Thẩm Vấn, hiện tại vẫn mang theo trên người, phòng khi cần dùng đến.

Còn Quy Nguyên Đỉnh... cô không thể nào vác theo cái đỉnh lớn như vậy ra ngoài, lại lo lắng bị trộm, vì vậy dứt khoát khóa trong kho.

Tiểu Cương Thi rất tò mò, chỗ nào cũng muốn xem, cô bé từng nhìn thấy chiếc đỉnh đồng lớn đó trong kho, lập tức có chút lo lắng: "Chị ơi, có phải sư phụ chị mua của bọn họ không?"

An Như Cố tính toán thời gian, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn trêu chọc cô bé: "Không loại trừ khả năng này, vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Tiểu Cương Thi chống cằm, trầm tư hồi lâu, bá đạo nói: "Sư phụ chị cũng là mua của người khác, ông ấy lại không phải đi trộm, cái đỉnh này là của đạo quán  Xuất Vân! Bọn họ không được phép lấy đi!"

An Như Cố bị cô bé chọc cười, xoa đầu cô bé: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cái đỉnh này đã ở đạo quán  Xuất Vân từ rất lâu rồi, không trùng khớp với thời gian bọn họ bị mất."

Vừa rồi Kế Tinh cúi đầu chơi game, căn bản không xem, lúc này bị khơi dậy sự tò mò: "Cái đỉnh gì? Trông như thế nào?"

An Như Cố lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh vừa chụp cho Kế Tinh xem, trong lòng có chút tiếc nuối: "Kiểu dáng cổ kính, hoa văn tinh xảo, đáng tiếc là đồ giả, chung quy vẫn giả quá. Nếu như có duyên được nhìn thấy đồ thật, chắc chắn sẽ mãn nhãn."

Chỉ là không biết có duyên phận đó hay không.

Ánh mắt Kế Tinh rơi vào chiếc đỉnh đồng lớn trên màn hình điện thoại, ánh mắt lập tức dừng lại, đồng tử hơi co lại, kinh ngạc nói: "Ê, đây không phải là Cửu Đỉnh sao?"

Advertisement
';
Advertisement