Cục trưởng: "..."
Cục trưởng cũng không tiện đi xin nước của người khác, chỉ đành thu hồi suy nghĩ.
Lúc này, ông ấy theo bản năng đưa tay xoa xoa cánh tay, nơi này trước đây bị tà tu dùng yêu thuật đánh trúng, vết thương sâu đến tận xương. Cho dù đã được cứu, nhưng vẫn để lại di chứng, chỉ cần trời lạnh là sẽ âm ỉ đau nhức, ảnh hưởng đến giấc ngủ, khiến tinh thần mệt mỏi.
Thế mà bây giờ, vết thương này lại ấm áp như đang ngâm suối nước nóng, không còn âm ỉ đau nhức nữa.
Cảm nhận được rất nhiều điều kỳ diệu, ông ấy không nhịn được lấy điện thoại ra hỏi: "Món đồ này của các cậu bán ở đâu vậy?"
May mà ông ấy chưa đuổi Kế Tinh - kẻ đến tiếp thị đi, đồ của đạo quán Xuất Vân bán thật sự rất hiệu quả!
Kế Tinh ra vẻ cao thâm khó lường: "Loại nước này sau này sẽ dùng để nấu ăn. Bây giờ chỉ bán ở đạo quán Xuất Vân. Nếu muốn ăn, thì đến đạo quán Xuất Vân nhé."
Cục trưởng không hề bất ngờ, trước đây ông ấy từng hợp tác với đạo quán Xuất Vân, biết bùa chú ở đó không ship COD. Trong lòng ông ấy rất tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu: "Tôi biết rồi."
Loại nước này thần kỳ như vậy, hơn nữa còn rất trong suốt, chắc chắn là nước suối lấy về dùng ngay!
Lần sau đến Nam Thành công tác, nhất định phải đến đó ăn thử mới được.
Buổi chiều
Đám cảnh sát trẻ tuổi sau khi uống nước lá cây của Tiểu Nhân Sâm, liền thảo luận với đồng nghiệp như thể vừa phát hiện ra Tân thế giới vậy.
"Uống một ngụm vào là tôi thấy tinh thần hẳn ra, một ngày mà làm xong việc của mười ngày, đến chính tôi còn phải bái phục bản thân."
"Tối qua tôi ngủ muộn, cho nên rất buồn ngủ, uống nửa ly vào là thấy tỉnh táo hẳn ra, không còn chút buồn ngủ nào."
Tuy nhiên, lúc này, có một anh cảnh sát mập mạp bụm miệng, thở dài nói: "Nhân sâm thì tốt thật đấy, nhưng mà bổ quá."
Anh ta bị bổ đến mức chảy m.á.u cam...
"Vậy chắc là do cậu dinh dưỡng quá tốt, bổ quá rồi, mau giảm cân đi!"
Cảnh sát mập chỉ đành nói: "Vậy tôi đi giảm cân đây, nếu không đến cả đồ ăn ngon cũng không được ăn. Lần sau đến Nam Thành, tôi còn muốn nếm thử đồ ăn trong nhà hàng đặc sản có ngon hay không."
"Phải nói là, chiếc lá này thật thần kỳ, cho dù đây là tóc của Tiểu Nhân Sâm, thì tôi cũng có thể!"
Cục trưởng mắc bệnh sạch sẽ đi ngang qua: "???"
Cái gì? Loại nước kia không phải nước suối, mà là nước ngâm tóc?
Cục trưởng sau khi biết được sự thật, bỗng chốc ngây người, rơi vào trầm mặc.
Tiểu Nhân Sâm thấy đám người kia thích lá của mình như vậy, vô cùng vui vẻ, bèn đưa hết số lá rụng vào mùa thu năm ngoái cho An Như Cố.
"Mau cho bọn họ ăn đi, sau đó bảo bọn họ chơi với em."
Một là nó thích được người khác khen ngợi, hai là nó muốn tìm thêm bạn chơi.
An Như Cố xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của nó: "Chờ đến lúc về đạo quán Xuất Vân, ở đó có rất nhiều bạn cùng tuổi với em, em có thể chơi với con bé."
Trước đây, đạo quán Xuất Vân không có nhiều người, Tiểu Cương Thi chỉ có thể tự xem tivi, sau khi Vệ Vũ đến, cô bé thường xuyên chơi với Vệ Vũ. Tuy rằng tiểu hòa thượng là trẻ con, nhưng tính cách rất cao thượng, chuyên tâm học tập, không thích chơi đùa.
Tiểu Cương Thi cô đơn lại có bạn chơi rồi.
Tiểu Nhân Sâm gật đầu lia lịa: "Dạ dạ!"
Kế Tinh xoa cằm, như có điều suy nghĩ: "Nước ngâm lá của nó không bằng bản thân nó, chỉ cần ngửi mùi nó thôi là đã thấy sảng khoái tinh thần rồi, còn nước ngâm lá của nó phải uống vào trong miệng mới cảm nhận được linh khí."
"Vậy là đủ rồi." An Như Cố lật xem quyển sổ kế hoạch, bỗng nhiên linh quang lóe sáng, đưa quyển sổ cho Kế Tinh: "Người quản lý nhà hàng đặc sản vẫn chưa có, hay là anh làm đi."
Ngày thường, cô còn phải tu luyện, không có nhiều thời gian để quản lý những chuyện vụn vặt này. Nhà ma hiện tại giao cho Tô Vĩ Trí rất nhiệt tình quản lý, ở đó còn có mấy con quỷ có năng lực không tệ hỗ trợ nó. Ngôi nhà Yêu Quái thì giao cho chồn khá trầm ổn, hiện tại nhà ma và tiệm yêu quái đều có trật tự.
Đám thần tiên ở nhà Thần Tiên đều là người tâm cao khí ngạo, hiện tại không có ai quản lý, cô cũng không định sắp xếp người quản lý, nếu không, e là bọn họ sẽ đánh nhau mất.
Vừa hay Kế Tinh rất thích ăn uống, chi bằng giao vị trí quản lý nhà hàng đặc sản này cho anh.