Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Anh thường xuyên xem buổi phát sóng trực tiếp của An Như Cố, vì vậy rất quen thuộc với những câu bình luận mà khán giả hay spam: "Trên trời rơi xuống thường là bẫy rập, chứ không phải bánh chưng!"

Chuột đồng yêu cùng đám yêu quái khác: "!!!"

Người dẫn chương trình bị nói trúng tim đen một cách khó hiểu, trước mắt tối sầm, vẻ mặt hoảng loạn, theo bản năng phản bác: "Cậu vu khống! Đợi đã, các vị đừng nghe lời hắn ta nói bậy, nghe tôi giải thích."

Nhưng đám yêu quái đã bị suy đoán đáng sợ của Kế Tinh dọa cho hồn vía lên mây, căn bản không nghe lọt tai, vội vàng che bụng, sợ yêu đan của mình không cánh mà bay.

Yêu đan đối với chúng cũng giống như trái tim đối với con người. Nếu bị móc mất, yêu quái cũng chẳng khác nào c.h.ế.t cả.

Lũ yêu quái này không nhìn ra biểu cảm kỳ lạ của người dẫn chương trình, nhưng An Như Cố và người của Cục Quản lý Đặc biệt đều nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tại sao người dẫn chương trình này đột nhiên lại luống cuống như vậy?

Sự bất thường chắc chắn có ẩn tình.

Tuy lời Kế Tinh nói có chút đáng sợ, nhưng một số điều cũng có lý. Bọn họ muốn đến đây tuyển dụng nhân viên, tại sao không quang minh chính đại mà đến, lại phải mượn danh nghĩa biểu diễn của sở thú để lén lút hành động?

Hơn nữa, bọn họ còn tham gia vào chuyện biến người thành thú, mức độ tàn nhẫn có thể thấy rõ. Công việc tốt đẹp mà bọn họ cung cấp cho đám yêu quái e là cũng không tốt đẹp như vậy!

An Như Cố lấy từ trong ba lô ra một lá bùa nói thật, nhân lúc người dẫn chương trình không chú ý, dán lên gáy gã, sau đó hỏi: "Mục đích thực sự khi các ngươi đến đây là gì?"

Người dẫn chương trình muốn né tránh, nhưng lại bị người bên cạnh khống chế, muốn ngậm miệng không trả lời, nhưng môi lại không tự chủ được mà mở ra: "Tôi, chúng tôi nghe lời người thuê, muốn đưa một đám yêu quái về nước."

"Đưa đám yêu quái này về nước làm gì?"

Người dẫn chương trình mồ hôi như mưa, cắn môi đến chảy máu, nhưng vẫn không thoát khỏi tác dụng của bùa chân ngôn: "Chuyện này tôi không rõ, nhưng tôi đoán là vì yêu đan của đám yêu quái."

"Ai sai khiến các ngươi?"

"Chúng tôi liên lạc trên mạng, không biết hắn ta là ai."

An Như Cố hỏi thêm vài lần nữa, phát hiện người dẫn chương trình này quả thực ngoài những điều này ra thì không biết gì khác, bèn buông tha cho gã.

Cùng lúc đó, sắc mặt đám yêu quái trắng bệch, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hóa ra chúng đến đất nước đó sẽ không được coi là thượng khách, mà là sẽ bị móc yêu đan!

Chúng vui mừng như nhặt được mạng, quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa nói với An Như Cố và Kế Tinh: "Cảm ơn, cảm ơn."

Quạ yêu phẫn nộ nói: "Hóa ra bọn họ xấu xa như vậy! Thật là nhìn lầm bọn họ rồi, tôi còn giúp bọn họ giám sát bên ngoài nữa chứ!"

Người của Cục Quản lý Đặc biệt ở phía dưới lúc này mới hiểu tại sao phản ứng của gánh xiếc lại nhanh như vậy, hóa ra là có "máy bay trinh sát trên không".

Người của gánh xiếc đều bị người của Cục Quản lý Đặc biệt đưa đi điều tra, bao gồm cả đám yêu quái.

An Như Cố đang định đi theo, lại thấy Kế Tinh đang ngồi trên ghế lái của một chiếc xe tải vẫy tay với cô.

"Mau đến đây, mau đến đây, tôi tìm thấy thứ tốt này."

An Như Cố đi về phía anh, bước vào thùng xe, chỉ thấy trong tay anh đang cầm một chiếc hộp màu đen.

Chiếc hộp vuông vức, ánh nắng chiếu vào như bị chiếc hộp hấp thụ, nhìn kỹ sẽ thấy trên bề mặt thậm chí còn xuất hiện vầng hào quang nhàn nhạt.

"Đây là cái gì?"

"Thiên niên huyền thiết."

Kế Tinh có chút kích động: "Loại vật liệu này trước đây khá phổ biến, rất nhiều thanh bảo kiếm của thần tiên đều được làm từ thiên niên huyền thiết, bây giờ linh khí cạn kiệt, không còn tình trạng như trước nữa, tôi không ngờ thiên niên huyền thiết lại còn tồn tại trên đời này."

"Chiếc hộp này dùng để đựng bảo vật, nghe nói thứ gì bỏ vào trong có thể cách ly tất cả, đảm bảo nghìn năm không hỏng."

Bây giờ là thời mạt pháp, tuy linh khí đang khôi phục, nhưng rốt cuộc không thể sánh bằng trước kia. Rất nhiều linh khí, linh thảo đều biến mất trong dòng sông lịch sử. Không ngờ gánh xiếc đến từ nước ngoài này lại có thứ này.

Anh vừa định mở hộp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đưa cho An Như Cố. Anh đã thấy qua rất nhiều bảo vật rồi, nhưng cô thì chưa, coi như là vì cô đã mua chocolate cho anh, để cô được mở mang tầm mắt vậy.

An Như Cố nhận lấy, trầm ngâm suy nghĩ. Tay cô đặt lên ổ khóa cổ xưa, nhẹ nhàng mở ra, chiếc hộp liền mở ra.

Khi nhìn rõ thứ bên trong, ánh mắt cô chợt dừng lại.

Bên trong chiếc hộp đen lớn này lại là một đứa bé mặc yếm đỏ.

Tóc đứa bé rất dày, búi thành hai búi nhỏ, khuôn mặt mũm mĩm, trông giống hệt đứa bé trong tranh tết.

Đứa bé gối lên cánh tay trắng nõn của mình, cuộn tròn trong hộp, ngủ say sưa, hơi thở đều đều.

Cùng lúc đó, một mùi hương thanh khiết và linh thiêng lan tỏa trong không khí, khiến linh đài cô bỗng chốc trở nên minh mẫn.

(Hết chương 160)

Advertisement
';
Advertisement