Chuột đồng yêu từng sống trong xã hội loài người, hiểu biết nhiều hơn bọn chúng một chút, nhìn thấy giấy tờ tùy thân liền nhớ ra cảnh sát là người không thể dây vào.
Nó xoa xoa mặt, ngăn cản đám bạn yêu quái đang manh động, thở dài một hơi: "Thôi, cứ để họ đưa đại nhân đi trước đã."
"Haiz, chủ nhân trước của tôi rất thích nước M, suốt ngày nói muốn di cư, đất nước đó chắc chắn không tầm thường, có khi đến cả mặt trăng cũng tròn hơn nước mình ấy chứ! Đáng tiếc là không thể đi được."
Sau khi bị chủ nhân bỏ rơi, nó đánh không lại chó mèo hoang ngoài đường, đến cả chuột lớn cũng không đánh lại, suýt c.h.ế.t đói ngoài đường, may mắn thế nào lại thành tinh.
Nó chưa từng xem biểu diễn xiếc bao giờ, vì vậy tò mò chui vào hậu trường muốn xem xiếc là gì. Kết quả bị Trương Thiên Khải phát hiện ra nguyên hình.
Ban đầu nó tưởng mình sẽ bị Trương Thiên Khải g.i.ế.c chết, không ngờ đối phương lại tha cho nó, còn cho nó một công việc béo bở.
Thế mà giờ đây ông chủ Trương Thiên Khải lại bị bắt... Cái bát cơm sắt ngon lành như vậy, cuối cùng cũng mất rồi!
Cảnh sát Cục Quản lý Đặc biệt: "..."
Không biết vì sao, họ luôn cảm thấy con chuột yêu này có chút sùng bái nước ngoài.
Nhưng ngay sau đó, những con vật khác nghe chuột đồng yêu nói, dần dần dập tắt ý định, con nọ nối tiếp con kia khóc lên.
Thỏ yêu nức nở: "Thời buổi này sống trong núi không dễ dàng, người đi săn trộm nhiều lắm, chỉ có thể xuống núi kiếm sống. Ai ngờ vừa tìm đã tìm được một công việc tốt là được ra nước ngoài. Kết quả nhanh như vậy đã thất nghiệp rồi."
Quạ yêu bay lên đỉnh lồng, trong mắt tràn đầy hoang mang về tương lai: "Ở đây ai cũng coi tôi là xui xẻo, thấy tôi là xua đuổi, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, nhưng người nước ngoài nhìn thấy tôi lại đặc biệt kích động, bởi vì ở đất nước đó, tôi là chim báo điềm lành, và là biểu tượng của hoàng đế."
Lũ động vật thi nhau kể lể lai lịch của mình.
Mọi người lúc này mới biết, hóa ra đa số chúng đều là yêu quái trên núi sâu, tình cờ bị Trương Thiên Khải thu nạp. Trương Thiên Khải bảo chúng đi theo gánh xiếc, hứa sẽ cho chúng đến nước M sống cuộc sống sung sướng, lũ động vật vì thế răm rắp nghe lời.
Giờ đây cơ hội ra nước ngoài tốt đẹp bị cản trở, tâm lý của chúng đều sụp đổ!
Người dẫn chương trình gánh xiếc tỏ vẻ thấu hiểu, cúi đầu chào bọn chúng, thái độ rất lễ phép: "Các vị đại nhân yêu quái, chờ chuyện này qua đi, sẽ có người đưa các vị đến nước M. Đến nước M rồi, các vị đương nhiên là thượng khách."
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, trong lòng đám yêu quái đã yên tâm hơn không ít, không còn xoắn xuýt chuyện Trương Thiên Khải bị bắt nữa.
Bất kể như thế nào, có thể tiếp tục ra nước ngoài là tốt rồi!
Đội trưởng Vương nhíu chặt mày, đầu óc chợt thông suốt, anh ấy đã phần nào hiểu được mục đích chuyến lưu diễn của gánh xiếc này. Hóa ra là muốn trộm yêu quái của đất nước họ!
Anh ấy muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại không có lý do chính đáng. Tục ngữ nói ngoại giao không phải chuyện nhỏ, anh ấy là cán bộ nhà nước không tiện nói nhiều. Thứ hai, cũng giống như đối với con người, hiện nay vẫn chưa có luật lệ nào hạn chế yêu quái xuất cảnh.
Không thể ngăn cản đám yêu quái muốn ra nước ngoài lấy thẻ xanh này được!
Anh ấy chỉ có thể gửi tin nhắn cho cấp trên, chuẩn bị đưa đám yêu quái liên quan đến vụ án này về điều tra, xem trước đây chúng có phạm tội gì không. Nếu đã từng phạm tội, vậy thì dễ rồi, trực tiếp hạn chế xuất cảnh.
Có thể ngăn chặn âm mưu của gánh xiếc kỳ quái này từ gốc rễ.
Nhưng lúc này, bên tai anh ấy bỗng vang lên giọng nói đầy nghi hoặc của Kế Tinh: "Sao các ngươi phải lén lút đến đây bắt cóc yêu quái? Chẳng lẽ đất nước các ngươi không có sao?"
Người dẫn chương trình: "..."
Có thì có, nhưng rất ít.
Hiện tại chỉ có đất nước mà An Như Cố đang sinh sống là thần, ma, yêu quái thường xuyên xuất hiện, linh lực của những đất nước khác yếu đến thảm hại. Nếu không thì cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?
Người dẫn chương trình ấp úng: "Xin lỗi, chuyện này tôi không rõ."
Trong lòng chuột đồng yêu tràn đầy mong đợi về tương lai: "Không có thì càng tốt."
Đến lúc đó, nó sẽ trở thành thượng khách của thượng khách!
Tuy nhiên lúc này, Kế Tinh lại nhìn chằm chằm vào chiếc bát nhựa đựng thức ăn trước mặt đối phương với ánh mắt thương hại, có chút khó hiểu: "Không phải chứ, các ngươi định cho thượng khách của đất nước mình ăn thứ này à?"
Hạt kê trong bát nhựa khô khốc, không có chút nước nào, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác nghẹn họng khi ăn.