Tuy nhiên, lúc này, An Như Cố lại lắc đầu nói: "Nó đâu phải động vật thật, ăn thức ăn gì chứ?"
"Thỏ Dâu Tây": "???"
Khán giả trong phòng livestream: "???"
"Thỏ Dâu Tây" không dám tin vào tai mình, ngây người ra, há hốc mồm: "Streamer, ý chị là sao? Con sư tử này không phải động vật thì là cái gì? Không lẽ là người sao?"
"Đúng vậy, nó chính là người."
"Thỏ Dâu Tây": "???"
Chẳng lẽ con sư tử này là do diễn viên đóng giả?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu ngoài trời, con sư tử tên Lạc Lạc kia, dáng đi không khác gì sư tử thật, lớp da trên người cũng rất chân thực, không hề có cảm giác cứng ngắc, sao có thể là người giả được?
Trên trán cô như hiện lên một dấu hỏi chấm thật to: "Không đúng, nó không phải người giả, làm sao có thể là người được?"
An Như Cố nhìn những con vật trên màn hình, ánh mắt sắc bén như kiếm: "Thuật biến thú."
"Loại tà thuật này rất hiếm gặp ở khu vực Giang Bắc, nhưng lại thường xuất hiện ở phía nam Hoàng Hà."
"Trong Liêu Trai Chí Dị có ghi chép lại một câu chuyện, có một người đến quán trọ nghỉ ngơi, dặn dò người làm, bảo họ đừng cho lừa uống nước. Trời nóng quá, mấy con lừa bị phơi nắng đến mức đứng ngồi không yên, người trong quán trọ không nhịn được, cho chúng uống chút nước. Kết quả là con lừa kia lăn lộn trên mặt đất, bụi bay mù mịt, sau đó biến thành một người phụ nữ trung niên. Lúc này, người trong quán trọ mới biết hóa ra bà ta đã trúng tà thuật của một người nào đó, từ người biến thành lừa."
"Sau khi trúng tà thuật này, con người sẽ biến thành động vật, hơn nữa loại tà thuật này vốn dĩ rất ác độc, nên tuổi thọ sẽ bị giảm sút rất nhiều. Rất nhiều người không sống nổi quá một năm."
Tuy rằng đang là ban ngày ban mặt, nhưng mọi người nghe xong lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Bởi vì lời nói của An Như Cố, nên bây giờ khi nhìn những con vật trên sân khấu, họ lại cảm thấy có gì đó sai sai. Chúng quá mức thông minh, thông minh đến mức không giống động vật, mà giống con người hơn!
【Mẹ kiếp, trên đời này lại có loại tà thuật đáng sợ như vậy sao, hú hồn chim én!】
【Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa,...】
【Nghe nói ngày xưa có bọn buôn người cố tình bẻ gãy chân trẻ con, sau đó bắt chúng đi ăn xin, bởi vì làm vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Còn thuật biến thú này còn đáng sợ hơn, chẳng lẽ trái tim của những kẻ đó đều là hố đen sao? Đáng sợ quá!】
【Một gánh xiếc nổi tiếng thế giới mà lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này, tôi đã báo cảnh sát rồi, không cần cảm ơn! Tuy rằng nạn nhân không phải là người nước mình, nhưng cũng rất ghê tởm!】
【Tôi đã nói là tôi còn chẳng biết giải bài toán gà và thỏ, làm sao con sư tử kia có thể làm được? Chắc chắn người trong lớp da sư tử đó ít nhất cũng phải học hết cấp hai!】
【Khoan đã, tôi phát hiện ra điểm đáng ngờ, vừa rồi người dẫn chương trình nói chuyện với con vật bằng ngôn ngữ của nước chúng ta...】
Rất nhiều người trong phòng livestream đã báo cảnh sát, kỳ thực, An Như Cố vừa rồi cũng đang dùng điện thoại để gửi tin nhắn cho Cục Quản lý Đặc biệt.
Sau khi nhận được hồi âm, An Như Cố thở phào nhẹ nhõm, bấm đốt ngón tay tính toán một lúc, rồi nói: "Trong số những con vật này có không ít người là đồng bào của chúng ta, sau mỗi buổi biểu diễn đều có vài khán giả mất tích."
Khán giả trong phòng livestream nghe vậy liền vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức.
【Trước đó, bọn họ biểu diễn ở thành phố Hải, ngày hôm sau có tin tức người mất tích được đăng báo, nhưng không ai ngờ là do người của gánh xiếc làm cả.】
【Khán giả của gánh xiếc này đúng là một nghề nghiệp nguy hiểm!】
【"Thỏ Dâu Tây" mau chạy đi, chạy đi đừng ngoảnh đầu lại!】
【Từ người xem xiếc biến thành khỉ trên sân khấu...】
【Trời ơi, hãy nói không với việc sử dụng động vật biểu diễn, bắt đầu từ chính tôi!】
"Thỏ Dâu Tây" sợ đến mức suýt chút nữa thì cầm không nổi điện thoại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch: "Trời đất?!"
Cô, một người xem xiếc, thiếu chút nữa đã bị biến thành con khỉ trên sân khấu để người khác xem? Còn bị ép làm phép tính nhân chia và giải bài toán gà và thỏ?
Vừa rồi xem biểu diễn cô vui vẻ bao nhiêu, bây giờ lại sợ hãi bấy nhiêu.
Cô theo bản năng quay đầu bỏ chạy. Bởi vì có rất nhiều người ở hiện trường, nên nhân viên của gánh xiếc không để ý đến cô.
Chạy đến mức thở hổn hển, cô mới chịu dừng lại, nghĩ đến những con vật đáng thương đang bị nhốt kia, trong lòng dâng lên nỗi xót xa, có chút đồng cảm: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chị có thể cứu bọn họ không? Bọn họ thật đáng thương!"