"Sao tôi phải lừa anh? Cửa sông của sông Hoài đã không còn nữa rồi, không tin anh có thể lên mạng tìm kiếm thông tin, hoặc là đến tận nơi xem thử.
Hoàng Hà cướp dòng chảy của Hoài Hà, cướp luôn cả cửa sông. Bây giờ, Hoài Hà không thể chảy ra biển một cách độc lập, mà phải nhập vào dòng chảy của Trường Giang, cùng chảy ra biển."
Vô Chi Kỳ: "!!!"
Hắn quay đầu lại, cười lạnh: "Hà Bá, lão rùa già đó, sao có thể to gan như vậy chứ? Con người các ngươi vì muốn ta không trả thù, thật sự là cái gì cũng dám bịa ra."
Hắn có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có tính cách nóng nảy. Hà Bá luôn đối xử với hắn rất lễ phép, chưa bao giờ trái lời hắn.
Sao có thể âm thầm cướp nhà của hắn được!
Tuy nhiên, Kế Tinh vỗ trán, cau mày, vẻ mặt phẫn nộ: "Ta đang định nói chuyện này với ngươi đây, suýt chút nữa thì quên mất vì bị ngươi làm gián đoạn. Hoàng Hà đã cướp mất cửa sông của sông Hoài, lãnh thổ mà ngươi quản lý hiện tại chắc là đã giảm đi rất nhiều!"
Anh mở điện thoại, tìm kiếm thông tin về sông Hoài, sau đó đọc thông tin bằng chữ và hình ảnh cho Vô Chi Kỳ nghe.
Vô Chi Kỳ nghe mà đầu óc ong ong. Hắn tuyệt đối không tin lời con người nói, nhưng trong ấn tượng của hắn, Kế Tinh là người hiền lành, không có lý do gì lại lừa hắn.
Chẳng lẽ sông Hoài thật sự đã bị Hoàng Hà cướp mất cửa sông?
An Như Cố thấy hắn bị ảnh hưởng sâu sắc, bèn thêm mắm dặm muối: "Đại Vũ đã c.h.ế.t rồi, nhưng Hoàng Hà thì vẫn còn đó."
Ý của cô chính là, kẻ thù của Vô Chi Kỳ không phải là loài người ngoài Đại Vũ, mà là Hoàng Hà mới đúng.
Trước đó, cô đã quan sát rất lâu, sau khi biết Đại Vũ đã chết, Vô Chi Kỳ đã ngẩn người rất lâu, phải một lúc sau mới định trả thù loài người, có khi chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Chỉ cần tìm cho hắn một lối thoát cảm xúc khác, vậy thì mọi vấn đề đều được giải quyết.
Mà đối với Thủy Thần, cướp lãnh thổ chẳng khác nào cướp tiền tài, là chuyện lớn như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ. Cho dù bây giờ Tế Thủy đã quay trở lại, Tiểu Bạch Long vẫn luôn phàn nàn với cô về những điều đáng ghét của Hoàng Hà Hà Bá.
Cùng lý do đó, Vô Chi Kỳ chắc chắn cũng không thể chịu đựng nổi hành động của Hoàng Hà Thủy Thần Hà Bá.
Quả nhiên, Vô Chi Kỳ nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, lông mao dựng đứng. Dòng sông xung quanh cũng thuận theo tâm trạng của hắn, tạo thành sóng lớn ngập trời, chứng minh tâm trạng của hắn đang phẫn nộ đến mức nào.
"Hà Bá, lão già đó, vậy mà dám đối xử với ta như vậy, thật là to gan! Hèn gì ta thấy lãnh thổ có gì đó không đúng lắm."
"Cho ta nhập vào dòng chảy của Trường Giang, đây là ý gì? Căn bản là không đủ bù đắp cho ta!"
An Như Cố thấy tâm trạng của hắn d.a.o động còn dữ dội hơn cả lúc đối mặt với loài người, biết rằng mọi chuyện đã thành công.
Cô thầm nghĩ, bây giờ chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Hà Bá. Nhưng cho dù cô không nói, sớm muộn gì Vô Chi Kỳ cũng phát hiện ra.
An Như Cố lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin, nói: "Trước kia, sở dĩ sông Hoài không có cửa sông, là vì con người đã tiến hành cải tạo dòng chảy cho sông Hoài, cho nhập vào một nhánh sông của Trường Giang, sau đó mới có thể chảy ra biển... Đây không phải là do Hoàng Hà Hà Bá làm, mà là con người làm."
Nghe vậy, Vô Chi Kỳ ngẩn người. Hóa ra, Hoàng Hà Hà Bá là đồng loại Thủy Thần lại hãm hại hắn, ngược lại là con người không so đo hiềm khích trước kia, giúp đỡ Hoài Hà cải tạo dòng chảy, cho nhập vào biển cả.
Loài người bây giờ hình như không giống với Đại Vũ đã giam cầm hắn dưới chân núi Quy Sơn năm xưa.
Kế Tinh khuyên nhủ: "Đúng vậy, Vô Chi Kỳ, ngươi không cần phải trở mặt với loài người, ngược lại còn có thể hợp tác với loài người giống như ta. Trước đây, ta cũng từng bị lão già Hà Bá đó hãm hại, hắn còn độc ác với ta hơn cả ngươi, trực tiếp nuốt chửng toàn bộ Tế Thủy, suýt chút nữa ta đã hồn phi phách tán."
Vô Chi Kỳ lần đầu tiên biết được chuyện này: "... Vậy cuối cùng như thế nào?"
Kế Tinh vui vẻ nói: "Ta hợp tác với bọn họ, giúp Tế Thủy khôi phục, hơn nữa bọn họ còn quy hoạch cho ta một vùng lãnh thổ rất rộng lớn, còn rộng hơn trước kia, cửa sông cũng thay đổi. Ta thấy còn tốt hơn trước đây."
"Không bằng ngươi cũng để bọn họ giúp ngươi cải tạo cửa sông của sông Hoài đi!"
Vô Chi Kỳ im lặng, trong lòng có chút d.a.o động, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nỗi căm hận đối với Hoàng Hà Hà Bá đã lấn át khao khát có được cửa sông trong lòng hắn.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: "Cửa sông không quan trọng. Nếu các ngươi có thể đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ không giận cá c.h.é.m thớt với các ngươi."