Thiên Phàm Quá Tận mở to hai mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Cái gì? Những thứ mà anh ta vất vả lắm mới mua cho con trai mình không những không phát huy tác dụng, ngược lại còn phản tác dụng?
Bản thân anh ta là người ngoại đạo, nghe nói thứ gì tốt là muốn mua cho con trai, mua về rồi cũng không tìm hiểu kỹ càng.
Giờ đây bị An Như Cố vạch trần sự việc, mặt anh ta đỏ như quả cà chua, cười gượng gạo, tự bào chữa cho bản thân: "Chắc là không nghiêm trọng như cô nói đâu nhỉ, nhà tôi phúc dày mệnh lớn, những thứ này không thể nào hại được nhà chúng tôi!"
Nói xong, anh ta định cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nhất định phải vứt hết những thứ mà An Như Cố nói!
Thế nhưng lúc này, An Như Cố lại ngăn cản hành động của anh ta: "Phúc phận nhà anh không được như anh tưởng tượng đâu, những thứ này đặt cùng nhau sẽ hình thành xung sát, tích lũy lâu ngày, tôi thấy con trai anh sắp gặp họa huyết quang, hơn nữa chính là vào ngày hôm nay!"
"Cái gì?!"
Thiên Phàm Quá Tận sợ hãi đến mức cầm điện thoại cũng không vững, run rẩy nói: "Thật sao? Streamer, cô nhất định phải giúp nhà chúng tôi, tôi chỉ có một đứa con trai, nếu như thằng bé xảy ra chuyện gì thì tôi sống sao nổi!"
"Bây giờ anh hãy đi tìm thằng bé."
Thiên Phàm Quá Tận luống cuống mang giày vào, nói: "Tôi đăng ký cho thằng bé học thêm, bây giờ thằng bé đang học bài. Tôi đi tìm thằng bé ngay đây!"
Tuy nhiên An Như Cố lại nói: "Bây giờ thằng bé không phải đang ở lớp học thêm, mà đang ở công viên Thủy Minh bên bờ sông hộ thành hà - (hào nước bao quanh thành trì)."
Thiên Phàm Quá Tận ngẩn người ra, có chút khó hiểu: "Thằng bé không đi học, chạy đến công viên làm gì?"
Thiên Phàm Quá Tận hoang mang lo lắng chạy đến công viên Thủy Minh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, anh ta lo lắng tìm kiếm bóng dáng con trai mình, không lâu sau đó, anh ta liếc mắt nhìn thấy một người đang ngồi bên bờ sông.
Cậu nam sinh ngồi trên ghế dài bên bờ sông, nhìn dòng sông sâu hun hút phía dưới, ánh mắt xa xăm. Gương mặt nhìn nghiêng vô cùng quen thuộc, chính là con trai của Thiên Phàm Quá Tận.
Ngay sau đó, cậu nam sinh như hạ quyết tâm, bước về phía sông hộ thành hà.
Thấy cậu nam sinh ngày càng đến gần mép sông, Thiên Phàm Quá Tận kinh hãi hét lên: "Chu Duệ, con muốn làm gì vậy?!"
Cậu nam sinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, sợ hãi đến mức đứng đực tại chỗ. Không thể nhúc nhích.
Thiên Phàm Quá Tận lao đến, nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay cậu nam sinh, kéo sang một bên.
Nhìn thấy con trai không đi học mà chạy đến bờ sông, hơn nữa còn có vẻ như muốn nhảy sông, anh ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra con trai anh ta muốn nhảy sông tự tử!
Thiên Phàm Quá Tận đè nén nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng, tức giận quát lên: "Tao nuôi mày lớn đến chừng này, cho mày ăn ngon mặc đẹp, tao có chỗ nào có lỗi với mày, sao mày lại muốn nghĩ quẩn như vậy?"
Cậu nam sinh vốn là người ít nói, im lặng, đối mặt với sự chất vấn của ba mình, cậu im lặng rất lâu, chẳng khác nào cái bình rỗng ruột.
Thiên Phàm Quá Tận thấy cậu như vậy, cơn giận càng bùng lên, giơ tay tát cậu một cái, đồng thời duỗi chân ra, đá mạnh vào cẳng chân cậu.
Thái độ vô cùng thành thạo, như thể đã làm vô số lần.
Cậu nam sinh không né tránh hành động của anh ta, mà cứ thế hứng chịu: "... Hự, đau! Có gì thì ba nói đàng hoàng được không? Đừng có động tay động chân?"
"Tao là ba mày, đánh mày hai cái thì đã sao?" Thiên Phàm Quá Tận làm như thể chuyện hiển nhiên: "Ngọc không mài, không thành đồ, ba mày cũng bị đánh đòn mà lớn lên đấy."
Cậu nam sinh thực sự không chịu đựng nổi anh ta nữa, lao đi như tên b.ắ.n về phía xa, không thèm quay đầu lại.
Thể lực của Thiên Phàm Quá Tận không bằng cậu, chạy được hai bước đã thở hổn hển, căn bản không đuổi kịp cậu, chỉ có thể đứng im tại chỗ, thở dốc.
Nghĩ đến việc hiện tại đang livestream, anh ta vội vàng gỡ gạc lại danh dự, hướng về phía điện thoại than thở: "Bọn trẻ bây giờ ai cũng được cưng chiều như vàng ngọc, thể chất yếu đuối, tâm lý cũng yếu đuối. Thi cử không tốt chẳng lẽ không phải là lỗi của nó sao? Nói nó hai câu mà nó đã muốn nhảy sông, tôi biết phải nói lý lẽ với ai đây?"
Tuy nhiên, một số khán giả trong phòng livestream căn bản không bị anh ta lừa gạt.
[Trời ơi, nhìn thôi đã thấy đau rồi. Ông bố này, thật sự khiến tôi ngạt thở.]
[Đây rốt cuộc là ba hay là kẻ thù? Giáo dục bằng roi vọt và bạo hành gia đình có gì khác biệt?]