Con nhím trắng: "..."
"Cô muốn làm vậy để làm gì? Bây giờ cô đã là ma rồi."
Ma cũng bị ám ảnh bởi ngoại hình sao?
Cậu không nói thì thôi, vừa nói con ma nữ nhảy lầu liền kích động: "Đúng vậy, bây giờ tôi không phải người nữa, muốn phẫu thuật thẩm mỹ thế nào thì phẫu thuật, lại không có di chứng gì. Tại sao không làm chứ?"
"Lúc sống không có mí mắt kép thì thôi, chẳng lẽ c.h.ế.t rồi mắt vẫn nhỏ như vậy sao?"
Cô ấy lấy từ trong túi ra một xấp tiền âm phủ và tiền mặt, ra vẻ hào phóng: "Làm cho tôi một mí mắt kép tự nhiên nhé, lương tháng này của tôi là của anh hết! Điều kiện tiên quyết là phải tự nhiên đấy! Loại mà đàn ông nhìn gần cũng không nhận ra ấy."
Thế là, An Như Cố đã được chứng kiến một ca phẫu thuật hiện đại kỳ quái.
Làm phẫu thuật cho ma không cần khử trùng, Bạch Lão Lục cầm d.a.o mổ lên, nhanh chóng rạch mấy nhát trên mắt con ma nữ nhảy lầu, thậm chí không cần khâu, một mí mắt kép tự nhiên như được sinh ra đã có.
Con nhím trắng còn tận tâm tận lực mở góc mắt trong cho cô ấy, đôi mắt của con ma nữ nhảy lầu nhìn rõ ràng là to hơn hẳn.
Con ma nữ cầm gương lên, vui mừng khôn xiết, vội vàng rời đi, khoe khoang với những người khác.
An Như Cố: "..."
Con nhím trắng: "..."
Sau khi tiếp nhận, An Như Cố tò mò hỏi: "Cậu thường xuyên gặp phải loại bệnh nhân này sao?"
Con nhím trắng tâm tư thuần khiết, không hề để tâm đến sự kỳ quái của bệnh nhân: "Thực ra bệnh nhân vẫn khá bình thường."
Lúc này, cửa phòng y tế đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông bước chân loạng choạng, lảo đảo đi vào phòng y tế, vừa đi vào đã vội vàng nói: "Bác sĩ, bác sĩ có đó không?"
Con nhím trắng lập tức đứng dậy, dìu anh ta đến chỗ ngồi, tò mò hỏi: "Trương Lạc, sao anh lại đến nữa rồi? Lần trước anh mới bị ngộ độc nấm đến ngất xỉu mà!"
Dân làng thôn Thang Trì nghe nói đạo quán Xuất Vân có một vị bác sĩ rất giỏi, thỉnh thoảng sẽ đến tìm Bạch Lão Lục khám bệnh. Trương Lạc là một trong số đó.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Bạch Lão Lục, nhìn hồi lâu không nói gì.
Ngay khi Bạch Lão Lục định hỏi, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, hai mắt đờ đẫn, giọng nói mơ hồ: "Ơ, sao lại có hai bác sĩ vậy?"
Con nhím trắng: "..."
An Như Cố: "..."
Con nhím trắng kiểm tra một lượt, trong lòng thầm than, chỉ đành kê đơn thuốc cho người đàn ông, trầm ngâm nói: "Sao anh lại bị ngộ độc lần nữa vậy? Lần trước tôi đã nói với anh rồi, loại nấm này ăn vào sẽ bị ảo giác mà? Tôi còn dặn anh về nhà vứt hết chỗ nấm chưa ăn đi, anh vứt chưa?"
Trương Lạc sau khi được sơ cứu, đã tỉnh táo hơn một chút, ủ rũ nói: "Lúc tôi về nhà thì quên mất chuyện này. Buổi tối vợ tôi xào một đĩa nấm ăn với rượu, tôi uống chút rượu hơi say, mà cái nấm đấy lại ngon quá, không để ý nên ăn nhiều quá."
Con nhím trắng nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn: "Cái gì? Vợ anh cũng ăn nấm đó sao? Nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện đi."
Trương Lạc vô cùng chắc chắn nói: "Không đâu, cô ấy không thích ăn nấm!"
Tuy nhiên, lời anh ta vừa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, một người phụ nữ loạng choạng chạy vào phòng y tế.
Trương Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nói: "Vợ, sao em lại đến đây?"
"Bác sĩ Bạch có đó không? Tôi nhìn thấy người tí hon màu xanh lá cây đang nhảy múa!"
Sau khi Bạch Lão Lục sơ cứu cho người phụ nữ, cô ấy đã tỉnh táo hơn một chút.
Con nhím trắng hỏi: "Chồng cô nói cô không thích ăn nấm, sao cô lại ăn nấm? Loại này ăn nhiều sẽ c.h.ế.t người đấy, đừng coi thường."
Người phụ nữ kêu khổ: "Đều tại chồng tôi ăn ngon quá, lúc nãy anh ấy đi tôi cứ tưởng anh ấy đi tìm bạn, trên bàn còn thừa nhiều nấm như vậy. Tôi nghĩ chắc là ngon nên không nhịn được ăn thử, kết quả là trước mắt bắt đầu xuất hiện người tí hon."
Con nhím trắng: "..."
An Như Cố: "..."
An Như Cố nghiêm mặt hỏi: "Vậy cô đã vứt đĩa nấm độc đó đi chưa?"
Người phụ nữ thành thật trả lời: "Lúc đó tôi thấy không ổn, lập tức đến tìm bác sĩ, làm gì có thời gian mà vứt nấm."
Vừa dứt lời, người phụ nữ nhận ra có gì đó không ổn, hít một hơi lạnh, lo lắng nói: "Chết rồi, chiều nay bố mẹ tôi về, chắc là họ sẽ không ăn nấm đó đâu nhỉ?"
Trương Lạc suy nghĩ một hồi, xua tay cười nói: "Em yên tâm đi, bố mẹ làm ruộng mấy chục năm rồi, cỏ cây hoa lá gì mà chưa từng gặp. Tuy cái nấm đó trông rất bình thường, không hề sặc sỡ, nhưng chắc chắn không thể qua mắt được họ đâu!"
"Vậy thì tốt!"
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.
Chồn vàng hóa thành hình người, dìu hai người dân gần như sắp ngất xỉu đi vào, hốt hoảng nói: "Tiểu Bạch, hai người này ngất xỉu ở cổng, cậu mau đến xem thử!"