"Chứ còn ai vào đây nữa?" Giọng nói trẻ con vang lên từ trong chậu cây.
Hoài Mộng Thảo không ngờ rằng trong thời đại mạt pháp này vẫn còn người nhận ra mình, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc, rung rung lá cây về phía chiếc điện thoại trên tay người hữu duyên: "Họ đều coi tôi là cỏ dại, còn nói muốn nhổ tôi bỏ đi, cô lại có thể nhận ra tôi, giỏi ghê."
An Như Cố nhìn chằm chằm vào nó, khẳng định nói: "Cậu tu thành chính quả rồi."
"Đúng vậy, tôi tu thành chính quả đã nhiều năm rồi, lớn tuổi hơn anh ta nhiều."
"Sao cậu lại chạy đến nhà anh ta?"
"Bởi vì tôi nghe thấy anh ta ước!"
Thành Phố Không Người từ lúc Hoài Mộng Thảo lên tiếng đã đứng hình, nghe thấy vậy liền hoàn hồn, trợn mắt há mồm, không kìm được sự kinh ngạc: "Chờ đã, bao giờ thì tôi ước với cậu? Sao tôi không biết?"
"Lúc trước khi cây hoa hồng đỏ này chết, anh đã đứng trước chậu hoa nói rằng, không muốn làm chó độc thân nữa, muốn nhanh chóng tìm được bạn gái. Nhưng mà anh bận rộn như vậy, làm sao tìm được bạn gái, tôi chỉ có thể để anh tìm trong mơ thôi."
Thành Phố Không Người: "!!!"
Khán giả trong livestream: "?!??"
【Trời ơi, tôi phải thốt lên là trời ơi, đây không phải là cây Hoài Mộng Thảo, mà là cây thần hiện thực hóa giấc mơ!】
【Chó độc thân như tôi đây thấy xúc động quá. Tôi cũng không có bạn trai hu hu hu. Khi nào thì nhà nước mới phân phát cho tôi một cây Hoài Mộng Thảo đây?】
【Xin lỗi, tôi ghen tị quá, bây giờ tôi chính là một quả chanh khổng lồ.】
Hoài Mộng Thảo thấy Thành Phố Không Người ngây người nhìn mình, hình như không bị dọa sợ, trong lòng hơi yên tâm: "Hóa ra anh không sợ tôi, vậy thì tôi xuất hiện sớm hơn là được rồi."
"Ngày nào anh cũng chỉ tưới cho tôi có một chút nước, rễ của tôi khô héo hết cả. Nếu không phải vì ở gần anh mới có thể khiến anh mơ, thì tôi đã đi từ lâu rồi. Tôi chưa từng phải chịu nhiều uất ức như vậy!"
Thành Phố Không Người: "..."
Hoài Mộng Thảo như một chiếc loa phát thanh, nói liên miên không dứt: "Tôi đã vất vả như vậy để dựng lên giấc mơ cho anh, ngày nào anh về nhà cũng chỉ biết tắm rửa rồi lên giường đi ngủ, trông có vẻ rất mong chờ, có vẻ rất hài lòng nhỉ. Vậy thì sau này phải đối xử tốt với tôi một chút đấy, tôi phải uống nhiều nước hơn thì mới có thể dựng nhiều giấc mơ cho anh được."
Tuy nhiên, nó vừa nói vừa phát hiện ra sắc mặt của Thành Phố Không Người có gì đó sai sai.
Người hữu duyên lập tức cảm thấy mình như bị kẻ cặn bã lừa gạt, suy sụp nói: "Sao tôi có thể chấp nhận được chuyện này chứ!"
Hoài Mộng Thảo vốn đang rất vui vẻ liền ngẩn người, lúng túng nói: "Anh không thích giấc mơ đó sao?"
"Đương nhiên là không thích rồi!"
Thành Phố Không Người là người rất thực tế, ban đầu cứ tưởng người trong mơ là có thật, kết quả Hoài Mộng Thảo lại bảo anh ta, đó chỉ là giấc mơ do nó tự dựng lên, làm sao anh ta có thể chấp nhận được chứ?
Bạn gái lớn như vậy của anh ta bay mất tiêu rồi!
Lá cây của Hoài Mộng Thảo chùng xuống, lập tức cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, không còn vẻ kiêu ngạo như ban nãy nữa: "Vậy, vậy thì xin lỗi. Tôi thấy anh ta thường xuyên gặp ác mộng, lại không có bạn gái, nên muốn cho anh ta một giấc mộng đẹp có bạn gái thôi mà."
Hoài Mộng Thảo bình thường có thể khiến người ta mơ thấy người mà họ nhớ nhung, nó là Hoài Mộng Thảo tu thành chính quả nên năng lực còn lợi hại hơn, có thể khiến hai người gặp nhau trong mơ, đương nhiên, pháp lực tiêu hao cũng rất lớn.
Rõ ràng lúc ngủ Thành Phố Không Người rất vui vẻ, hình như rất hài lòng với bạn gái. Sao khi biết mình là yêu quái, anh ta lại không thích bạn gái nữa?
Haiz, con người thật là thay đổi nhanh chóng!
Biết thế này thì nó đã không mất công sức làm gì.
Nó rất lúng túng, không dám ở lại đây nữa, chỉ có thể lén lút rút rễ ra khỏi lòng đất.
Một cây cỏ màu đỏ lẳng lặng bám vào thành chậu hoa, di chuyển, rễ cây chạm đất, lúng túng chuẩn bị rời đi.
Thành Phố Không Người ủ rũ như người mất hồn, suy nghĩ nghiêm túc rất lâu rồi mới ngộ ra, anh ta thở dài một hơi: "Haiz, ban đầu tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy trong mơ, sau đó tôi lại muốn tìm được cô ấy trong hiện thực, lòng người tham lam vô đáy, bây giờ có thể nhìn thấy cô ấy trong mơ cũng tốt rồi."
"Đúng là người yêu lý tưởng chỉ có thể xuất hiện trong mơ mà thôi!"
Tuy nhiên, lúc này, giọng nói của An Như Cố từ trong điện thoại truyền đến tai anh ta: "Chờ đã, Thành Phố Không Người, bây giờ cậu đừng vội, bạn gái của cậu không phải là giấc mơ, mà là một người có thật."
Thành Phố Không Người như bị sét đánh, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, vội vàng hỏi: "...... Thật sao? Cô ấy thật sự tồn tại? Vậy thì tốt quá!"
"Là ai vậy?"
"Chính là bạn học tiểu học mà cậu vừa nói đấy." An Như Cố sau khi tính toán cẩn thận thì nói.