Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

An Như Cố nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính toán, cau mày: "Tôi biết rồi, kỳ thực nơi này không tính là chiến trường cổ đại, mà là chiến trường hiện đại."

"Trước khi đất nước thành lập, giặc ngoại xâm hoành hành, trung tâm thương mại mà ông đang đứng là tiền tuyến. Nơi đây từng xảy ra một trận giao tranh ác liệt. Xương cốt bị dòng bùn đất vùi lấp, nhưng linh hồn vẫn chưa tan, cũng không đầu thai, trở thành những hồn ma vất vưởng."

Lượng Kiếm: "!!!"

Khán giả livestream: "!!!"

Lời cô vừa dứt, mọi người đều c.h.ế.t lặng.

Dòng bình luận vốn đang sôi nổi bỗng im bặt một lúc lâu, cuối cùng cũng có người hoàn hồn bình luận.

【Vậy ra thứ mà người anh em kia đào được là hài cốt của các anh hùng sao? Quần áo lam lũ, rách nát, khóc mất.】

【Hu hu hu nước mắt của tôi sao tự nhiên lại rơi xuống thế này, thời kỳ đó đúng là quốc nạn, vô số người đã ngã xuống, đổ m.á.u hy sinh vì Tổ quốc. Chỉ đọc trong sách lịch sử thôi cũng đã thấy xót xa rồi.】

【Haiz, đây không phải là chảy nước mắt, mà là cát bay vào mắt tôi đấy.】

Lượng Kiếm như hóa đá, hồi lâu sau mới hoàn hồn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc phức tạp, mắt cay cay: "Hóa ra là chiến trường thời kỳ đó sao? Vậy thì tôi không sợ nữa..."

Ông sợ ác quỷ, nhưng những người chiến đấu vì đất nước là anh linh, anh linh thì có gì phải sợ?

"Ừm, nếu ông không sợ thì bây giờ đi ngược trở lại, vừa nãy có một cái chòi nghỉ mát, để tôi xem kỹ chiến trường này rốt cuộc là chuyện gì."

"Bây giờ tôi đi ngay!" Lượng Kiếm nói không sợ là thật sự không sợ nữa, xắn tay áo lên, xoay người đi ngược trở lại.

Người bạn của ông cũng không còn sợ hãi nữa, đó là những người bảo vệ đất nước, sao có thể làm hại họ được?

Còn chuyện ma dẫn đường... Có lẽ các anh linh quá nhàm chán, trêu chọc ông ta một chút cũng không phải là vấn đề lớn.

Họ quay trở lại chòi nghỉ mát, làm theo lời An Như Cố, chĩa điện thoại về hướng Đông Nam.

An Như Cố nhìn chăm chú hồi lâu, không nói gì.

Lượng Kiếm đợi đến sốt ruột, rất muốn biết An Như Cố đã nhìn thấy gì, nhịn không được hỏi: "Streamer, cô có nhìn thấy các anh linh đó không? Có thể cho tôi xem thử được không?"

"Ông không sợ?"

Lượng Kiếm không chút do dự, thẳng thắn nói: "Không sợ, họ là những người đáng yêu nhất. Ông nội tôi là một cựu binh, đã trải qua thời kỳ đó, từ nhỏ tôi đã nghe ông kể về những chuyện lúc bấy giờ."

"Ông nói đáng lẽ ông đã chết, lúc đó có một đồng đội đã kéo ông xuống chiến hào, né được viên đạn, nhưng sau đó đồng đội đó lại hy sinh. Ông luôn nói với tôi rằng mạng sống của ông là do đồng đội cho."

"Ông nói bộ đội thương vong rất lớn, sau mỗi trận đánh đều bổ sung rất nhiều tân binh, đều là những đứa trẻ mười tám, đôi mươi. Tân binh chưa từng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, nghe thấy tiếng địch khai hỏa liền bỏ chạy tán loạn, chưa kịp nhìn thấy mặt địch đã bị b.o.m đạn cướp đi sinh mạng."

"Lão binh tuy rằng có nhiều kinh nghiệm, nhưng lại hy sinh nhanh nhất. Gặp phải những trận đánh khó khăn, chính là lúc bọn họ xông pha, tỷ lệ tử vong của đội cảm tử là cao nhất."

"So với những người lập được chiến công hiển hách, ông nội tôi có những trải nghiệm rất đỗi bình thường, sau khi chiến tranh kết thúc thì về quê lập gia đình. Nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ ông nội mình!"

Người bạn bên cạnh ánh mắt tràn đầy khát khao: "Tôi cũng muốn xem thử các anh linh đó trông như thế nào."

An Như Cố thấy ông ta muốn xem như vậy, bèn lấy trong ba lô ra chu sa và giấy vàng, vẽ bùa mở mắt âm dương, để cho họ tạm thời có thể nhìn thấy ma quỷ.

Trong nháy mắt, một thế giới khác hiện ra trước mắt, bên tai vang lên tiếng động chấn động màng nhĩ.

Khi nhìn rõ mọi thứ trước mắt, hai người như bị đổ xi măng vào chân, bám rễ xuống đất, không thể nhúc nhích.

Cả chiến trường toàn là binh lính đen kịt, như nước lũ. Chiến trường được chia thành hai nửa rõ ràng rành mạch. Một nửa mặc áo xanh lam giản dị, một nửa mặc áo xanh lá cây được cắt may tỉ mỉ.

Tiếng hô xung phong, tiếng va chạm của đao kiếm, cảnh tượng m.á.u me, thịt nát bay tứ tung, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe trong không trung.

Một người lính áo xanh lam mặt mũi bê bết máu, vết thương chồng chất. Cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, m.á.u không ngừng chảy xuống, sau lưng là vết m.á.u loang lổ.

Anh ngã xuống đất, nhưng rất nhanh lại đứng dậy, trong mắt ánh lên ý chí quyết chiến đến hơi thở cuối cùng, vung binh khí nhuốm máu, lao nhanh về phía kẻ thù.

Chiến trường bát ngát như địa ngục trần gian, khói lửa mù mịt, ánh lửa hắt lên một màu đỏ máu.

Lượng Kiếm mơ hồ nghe được tiếng gầm rú chấn động màng nhĩ, cũng nghe được ngôn ngữ của một quốc gia khác.

Lượng Kiếm nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu ác liệt như vậy, trong mắt ánh lên tia nước, nhịn không được hét lớn về phía chiến trường: "Giết g.i.ế.c giết! Giết hết lũ khốn kiếp này!" 

Advertisement
';
Advertisement