An Như Cố mở tài liệu ông gửi cho mình. Hành trình của hơn năm mươi con cương thi từ bốn phương tám hướng đều vô cùng rõ ràng, đi theo đường thẳng. Vô số đường thẳng này sau khi kéo dài ra, sẽ hội tụ tại một điểm.
——— Chính là đạo quán Xuất Vân của cô.
Các vị đạo trưởng nhíu mày, lo lắng nói: "Cương thi xuất hiện, là đại hung!"
"Không được. Phải nhanh chóng đi đối phó với đám cương thi này, nếu không đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra đại loạn!"
"Đám cương thi này rốt cuộc muốn đi đâu?"
Sau khi cúp điện thoại, An Như Cố mở bản đồ hành trình của đám cương thi cho các vị đạo trưởng xem.
Các vị đạo trưởng: "??????"
Nếu chỉ có một hai đường thẳng thì còn có khả năng xảy ra sai sót, nhưng những đường thẳng dày đặc này đều giao nhau tại đạo quán Xuất Vân, tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Đám cương thi kia vậy mà lại đang lao về phía đạo quán Xuất Vân!
Các vị đạo trưởng thầm nghĩ không ổn, vội vàng chuẩn bị đồ nghề. Ngay cả Trương Thiên Sư cũng bắt đầu gọi điện, triệu tập đám đệ tử đang ở nhà đón Tết đến.
Nửa năm nay đạo quán Xuất Vân nổi bật như vậy, trong giới đạo môn đã có chút uy vọng, gần như sánh ngang với phủ Thiên Sư ngàn năm tuổi.
Đạo quán Xuất Vân gặp nạn, các đạo quán trên toàn quốc tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải ra tay tương trợ!
Các vị đạo trưởng vô cùng lo lắng, thế nhưng An Như Cố lại nói: "Tôi có thể biết bọn chúng đến vì ai rồi."
"Ai?" Các vị đạo trưởng đồng thanh hỏi.
"Con bé." An Như Cố quay đầu nhìn tiểu cương thi.
Tiểu cương thi ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vừa ăn kẹo mút vị cam, vừa vui vẻ dùng đồng hồ điện thoại nhắn tin cho bạn.
[Không biết tại sao, gần đây tớ mạnh lên rồi.]
An Như Cố dặn dò tiểu cương thi ra ngoài không được dễ dàng tiết lộ thân phận của mình, cho nên tiểu cương thi đến bây giờ vẫn chưa nói với Vệ Vũ rằng, thật ra mình là cương thi, hơn nữa còn là con cương thi lợi hại nhất trong số những con cương thi hiện đang tồn tại.
Tiểu cương thi cũng sợ dọa Vệ Vũ.
Vệ Vũ: [Thật sao? Chúc mừng.]
Cô bé khẽ ho khan hai tiếng, lấy tay che ngực, ngẩng đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ. Trời sắp tối, mặt trăng ngày càng rõ ràng, sắc đỏ như m.á.u kia khiến cô bé bất an.
Tiểu cương thi đắc ý nói: [Hơn nữa, tớ nói cho cậu biết nhé, tớ càng tức giận thì càng mạnh, sau này nhất định có thể đánh bại đại yêu quái. Nói không chừng còn có thể đến công ty của chị tớ làm việc kiếm tiền nữa! ]
Vệ Vũ: [Chúc mừng.]
Trong mắt cô bé thoáng qua vẻ ảm đạm, thật ra cô bé rất thích âm khí trong nhà ma, luôn cảm thấy rất thân thiết. Mỗi lần đến đạo quán Xuất Vân, cô bé đều cùng tiểu cương thi đến nhà ma chơi, đã quen biết với các nhân viên ma quỷ ở đó.
Nếu có thể, sau này cô bé cũng muốn đến công ty của chị gái tiểu cương thi làm việc.
Sắp đến 30 Tết, người giúp việc ở nhà làm cơm xong liền vội vã về quê ăn Tết. Cha mẹ cô bé đã ly hôn từ lâu, cha cô bé đang sống cùng gia đình mới. Căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại một mình cô bé ăn cơm.
Đạo quán Xuất Vân đón Tết náo nhiệt như vậy, còn cô bé lại cô đơn một mình.
Haiz, gia đình người ta thật tốt.
Tiểu cương thi biết hoàn cảnh của Vệ Vũ, bèn rủ cô bé đến nhà mình đón Tết.
Vệ Vũ trong lòng dâng lên chút mong đợi, lập tức đồng ý.
Tiểu cương thi bận rộn khoe khoang với bạn bè, sau khi gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tay tiểu cương thi đang cầm que kẹo mút khựng lại, nụ cười cứng đờ trên mặt, kẹo mút trong miệng bỗng chốc trở nên nóng rực, không biết có nên ăn tiếp hay không.
Tiểu cương thi chỉ có thể lấy kẹo mứt từ trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn đám đạo sĩ tiên phong đạo cốt kia, giơ tay lên sờ sờ mặt, tò mò hỏi: "Các anh, các chú, các bác, các chị, các cô, các dì nhìn cháu làm gì vậy? Mặt cháu dính bẩn sao?"
Trương Thiên Sư và những người khác nhìn tiểu cương thi hồi lâu, cũng không nhìn ra được bông hoa nào, đành phải thu hồi sự tò mò trong lòng.
Trương Thiên Sư vuốt râu, cười hiền từ: "Không có gì, cháu cứ chơi tiếp đi."
Tiểu cương thi tò mò nhìn bọn họ vài lần, không để tâm, lại tiếp tục nghịch đồng hồ điện thoại của mình. Trên đồng hồ điện thoại có dán hình chú heo màu hồng, đó là hình dán mà cô bé thích nhất.
An Như Cố đã tịch thu điện thoại của cô bé, còn dặn Vệ Vũ sau này không được cho cô bé mượn điện thoại nữa. Cô bé thật sự không có gì chơi, chỉ có thể nghịch ngợm chiếc đồng hồ điện thoại của mình.