Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Bạch Gia Lão Lục nghĩ đến số tiền xem bói vừa mất đi 666 tệ, trong lòng có chút xót xa.

Cậu vất vả lắm mới tiết kiệm được từng ấy tiền, vậy mà lại bay mất.

Đang xem livestream vui vẻ, tại sao lại đột nhiên kết nối với phòng livestream này chứ, thật đau lòng.

Nhưng tiền đã trả, không có lý nào lấy lại, cậu đành ngậm ngùi chấp nhận.

Cậu cầm điện thoại, đi thang máy lên tầng 30.

Sau khi cậu bấm chuông cửa, người bên trong nhìn qua mắt mèo, lập tức mở cửa, vội vàng nói.

"Anh Bạch sao giờ anh mới đến? Tôi đợi anh lâu lắm rồi, sốt ruột c.h.ế.t mất."

Bạch Gia Lão Lục cầm điện thoại, chậm chạp, không hề vội vàng bước vào nhà, tìm ghế sofa ngồi xuống, thong thả nói: "Có chuyện gì mà phải gọi tôi đến, tôi đang ở nhà chờ năm mới đấy."

Tôn Học Quân đợi cậu vào nhà, lập tức đóng sầm cửa lại, vội vàng chạy đến bên ghế sofa, tay trái chống lên tựa lưng ghế, hốt hoảng nói: "Chẳng phải tôi gặp ma ở nhà sao. Nghe nói anh biết mấy thứ huyền học, nên tìm anh giúp đỡ."

"Bố mẹ tôi đều bị dọa đến không dám ở đây nữa, chuyện này mà không giải quyết được, cái Tết này cũng không yên ổn. Anh Bạch, nể tình chúng ta quen biết, giúp tôi với."

Khán giả trong phòng livestream nghe cuộc trò chuyện của hai người, rùng mình một cái.

[Hay lắm, ngày Tết nghe chuyện ma, đúng là trải nghiệm khác biệt.]

[Trước đây chỉ có ban đêm mới đọc được chuyện ma, giờ ban ngày cũng đọc được, hahaha, thời buổi này ma cũng phải ra ngoài chạy KPI cho dịp Tết sao?]

[Những người đi làm ngày Tết đau lòng quá, nghỉ lễ là gì? Chưa nghe nói bao giờ.]

Bạch Gia Lão Lục mắt nhìn đăm đăm, đờ đẫn, như đang thả hồn theo mây gió: "Nhưng tôi chỉ biết chữa bệnh thôi."

Tôn Học Quân cười cười, vỗ vỗ vai cậu, vẻ mặt thân thiết: "Tôi còn không biết anh sao? Lần trước cậu Tiểu Ngô ở phòng bên cạnh đi nghĩa địa, lúc về bị ốm liệt giường, đi bệnh viện cũng không chữa được. Anh cho cậu ấy uống cái gì đó, lập tức khỏi bệnh.

Đừng đùa, tôi cũng học y, đây là thứ y học hiện đại có thể giải quyết được sao?"

"Nước bùa, tôi cho cậu ấy uống nước bùa." Bạch Gia Lão Lục thành thật nói: "Nhưng tôi không biết bắt ma, gặp phải tôi cũng chưa chắc đánh lại được..."

Cậu như nghĩ đến điều gì, giơ điện thoại lên, cho Tôn Học Quân xem giao diện phòng livestream: "À đúng rồi, hôm nay tôi vừa kết nối với một phòng livestream huyền học, chủ livestream này khá lợi hại, đến lúc đó nhờ cô ấy giúp anh bắt ma từ xa đi, cô ấy biết chiêu hồn."

Khác ngành như cách núi, người bình thường xem livestream của An Như Cố chỉ để giải trí, không hiểu rõ lắm về bùa chú.

Nhưng người trong nghề thì nhìn thấy được những điều khác, Bạch Gia Lão Lục hiểu rõ những thứ cô lấy ra trong phòng livestream có giá trị đến mức nào.

Chỉ riêng lá bùa chiêu hồn đó đã là bí mật bất truyền của phái Quan Sơn. Trên cả nước, những người có thể vẽ bùa chiêu hồn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tôn Học Quân nhìn thấy phòng livestream, vui mừng suýt nhảy dựng lên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Ôi chao, anh Bạch, sao anh lại lợi hại như vậy, còn có thể kết nối với chủ livestream nổi tiếng như thế này, đúng là tôi nhìn nhầm anh rồi. Vậy phiền hai người rồi, giúp tôi với, sau này nhất định sẽ hậu tạ."

An Như Cố cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý: "Được."

Tuy Bạch Gia Lão Lục mới là người hữu duyên của cô, nhưng Bạch Gia Lão Lục muốn giúp Tôn Học Quân, vậy Tôn Học Quân cũng coi như nửa người hữu duyên, giúp một tay cũng không sao.

Hơn nữa, ngày Tết, để mọi người vui vẻ đón Tết cũng là một việc tốt.

Lúc này, cửa chính đột nhiên vang lên.

"Cốc cốc cốc!!!"

Người bên ngoài gõ cửa rất mạnh và gấp gáp, như thể rất sốt ruột.

Bạch Gia Lão Lục ở gần cửa, đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa, định tiện tay mở cửa.

Tuy nhiên, Tôn Học Quân thấy vậy lại lộ vẻ kinh hãi, hét lớn: "Đừng mở cửa, người bên ngoài không phải người!"

Bạch Gia Lão Lục quay đầu lại, tò mò hỏi: "Sao anh biết nó không phải người?"

Tôn Học Quân sợ đến run người: "Mấy hôm nay, cứ có người gõ cửa nhà tôi, mở ra lại không có ai. Lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi cứ tưởng là người ta đùa dai.

Tôi còn cố tình lắp camera, muốn bắt được tên ngốc đó."

"Nhưng camera ghi lại, căn bản không có ai ở cửa nhà tôi, cửa lại vang lên tiếng gõ, anh nói có kỳ lạ không?"

"Vậy thứ ở bên ngoài có thể là người tốt sao?"

So với Tôn Học Quân mặt đầy kinh hãi, Bạch Gia Lão Lục lại bình tĩnh, vẻ mặt không đổi, giọng điệu đều đều như robot: "Ờ, cũng chưa chắc, biết đâu camera nhà anh có vấn đề."

Tôn Học Quân run rẩy lấy điện thoại ra, mở nhóm chat cư dân khu chung cư, tìm lịch sử trò chuyện: "Sao có thể? Cái camera đó tôi mua mấy trăm tệ đấy. Sau khi xảy ra chuyện kỳ lạ này, tôi liền lên nhóm chat cư dân hỏi gần đây có xảy ra chuyện gì lạ không. Có ai bị người kỳ lạ gõ cửa không. Họ đều nói không."

 

Advertisement
';
Advertisement