Mọi người chìm vào trầm tư.
Niên Thú Vương vạm vỡ, lực lưỡng, xứng danh hung thú, vậy mà lúc đầu lại phải bới rác tìm thức ăn. Chỉ nhìn bề ngoài, chẳng ai ngờ nó có quá khứ như vậy.
Quả đúng là “tướng mạo thường phụ người”.
Lúc này, Tiểu Bạch Long tròn mắt, bồi hồi nhớ lại: "Hầy, lúc ta tỉnh dậy, họ không để ta đói, không chỉ cho ta bim bim, còn bảo sau này ăn uống bao trọn gói, tám món chính thay phiên nhau lên mâm.
Ta chưa từng phải bới rác ăn, à, lần này không phải khoe đâu, ta chỉ muốn hỏi bới rác ăn có ngon không thôi."
Niên Thú: "..."
Các đạo trưởng: "..."
Thế này mà không phải khoe à?
Ngài là linh vật may mắn, đãi ngộ đương nhiên khác biệt rồi!
An Như Cố thấy Niên Thú sụt sịt, trầm ngâm một lát, quay sang nhìn Tiểu Bạch Long: "Đừng chọc vào nỗi đau của người ta nữa. Rác là thứ người ta bỏ đi, vừa hôi vừa bẩn, chẳng lẽ ngươi lại ăn?"
"Ta chỉ tò mò thôi mà." Tiểu Bạch Long hừ một tiếng: "Vừa hôi vừa bẩn à... Vậy thì ta không ăn đâu."
Nhân loại ngày càng đổi mới, biết đâu rác cũng có chỗ khác thường, nhỡ đâu có thứ gì ngon thì sao?
Nhưng An Như Cố nói rác rất bẩn, nó hết hứng thú, thậm chí còn hơi buồn nôn, liền nhìn Niên Thú, khuyên nhủ: "Hóa ra cậu đã từng sống khổ cực như vậy, chi bằng gia nhập với chúng ta, ít nhất cũng được bao ăn bao ở, lại chẳng ai lấy đồ vật gì ném cậu, cũng không phải trải qua huấn luyện cường hóa kỳ quái nào."
Niên Thú nghe thấy không cần huấn luyện cường hóa, mắt sáng lên, nhưng sau đó lại lắc đầu, giọng nói đầy trung thành: "Không được, chủ nhân đối với ta không có vấn đề gì lớn. Phiền cô giúp ta tìm ông ấy! Ta chỉ muốn làm việc cho ông ấy."
"Chủ nhân của cậu..." Tiểu Bạch Long quay sang nhìn người của Cục Quản lý Đặc biệt bên cạnh: "Tịnh Không pháp sư thế nào rồi?"
Người của Cục Quản lý Đặc biệt thành thật trả lời: "Vẫn đang trong quá trình thẩm vấn, để tôi đưa ông ta đến."
Không lâu sau, Tịnh Không pháp sư đầu cạo trọc lóc, tay chân bị còng, bị áp giải đến trước phòng giam. Vẻ mặt u ám, như một vực sâu không đáy, trông như sắp c.h.ế.t đến nơi.
"Cậu thấy rồi đấy." Tiểu Bạch Long vẫy đuôi trắng muốt, nói: "Chủ nhân của cậu đã bị bắt, cậu đã được tự do rồi."
Tịnh Không pháp sư nhìn thấy Niên Thú, mắt bỗng sáng lên, vẻ giận dữ trên mặt tan biến, dụ dỗ: "Niên Thú Vương, nể mặt chúng ta đã đồng hành nhiều năm như vậy, cậu phải cứu ta ra ngoài."
Niên Thú mặt mày ngơ ngác, luống cuống tay chân. Ý nghĩ cứu chủ nhân chiếm ưu thế, nó đưa tay bám vào song sắt, sức mạnh phi thường của hung thú gần như dễ dàng khiến song sắt biến dạng.
Nhưng xung quanh phòng giam có pháp trận, sức mạnh của nó bị suy yếu rất nhiều, không còn như trước có thể hủy thiên diệt địa.
Nó không biết chuyện pháp trận, chỉ cảm thấy sức lực yếu hơn bình thường, hét lớn: "Ta đến cứu ngươi!"
Các đạo trưởng đang quan sát: "!!!"
Thấy Niên Thú nổi loạn, mọi người rút đồ của mình ra, hai vị tinh quân cũng cầm vũ khí, xắn tay áo, chuẩn bị nghênh chiến.
Thời khắc thể hiện bản lĩnh lại đến!
Lần trước kết thúc chóng vánh, lần này nhất định phải đánh bại đối phương.
Tuy nhiên lúc này, Tiểu Bạch Long thấy nó vẫn ngoan cố, thở dài: "Ông ta đối xử với cậu như vậy, cậu vẫn coi ông ta là chủ nhân?"
Niên Thú gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: "Từ khi ta đến nhân gian, ông ấy là người đầu tiên cho ta ăn, cho ta mặc, dù thế nào ta cũng không thể phản bội ông ấy trước."
Đúng là đầu đất!
Mọi người thương thay cho số phận của nó, giận dữ vì sự ngu xuẩn của nó, nhưng cũng có phần khâm phục lòng trung thành của nó.
Thời buổi này, thuộc tính trung thành cũng hiếm như vàng. Rốt cuộc kiếp trước Tịnh Không pháp sư đã làm việc thiện gì mà gặp được Niên Thú hết lòng hết dạ làm việc cho mình như thế?
Đúng lúc mọi người đang nghiêm túc đề phòng, Tiểu Bạch Long lại nói: "Ta lên mạng xem rồi, bây giờ mọi người đều bình đẳng, nào có chủ nhân với không chủ nhân, đó là cách nói của thời xưa, ông ta đang bóc lột cậu đấy!
Cậu coi ông ta là chủ nhân, ông ta lại không coi cậu là người."