Lý Minh vội vàng phản bác: "Nhưng mà Di Lặc Bồ Tát đã nói, sau này khi chúng ta tu thành Phật, sẽ trở thành thuộc hạ của ông ta, đến lúc đó chắc chắn là cấp cao, hưởng vinh hoa tột bậc. Phật bình thường so với chúng ta thật sự không đáng nhắc tới."
Tiểu Bạch Long hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường: "Vị Di Lặc Bồ Tát này cũng quá keo kiệt. Các ngươi đã làm nhiều chuyện cho ông ta như vậy, ông ta hẳn là đã kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà lại không cho các ngươi một đồng nào. Ngay cả những pho tượng dát vàng này cũng là do người khác quyên góp, bản thân ông ta căn bản không muốn bỏ tiền ra cho các ngươi.
Nào giống như bà chủ của ta, tuy rằng đồ cho đều rất bình thường, nhưng mà cô ấy cũng có cho."
"Đúng rồi, các ngươi làm việc cho ông ta, có lương không? Có bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế không?"
Đám quỷ vật: "???"
"Bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế là cái gì?"
Tiểu Bạch Long nhìn bọn chúng với ánh mắt đầy thương hại.
Sau khi cậu quyết định đến ngôi nhà Thần Tiên, An Như Cố đã ký hợp đồng với cậu, bên trong có quy định về lương bổng, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế.
Kỳ thực cậu cũng không hiểu rõ lắm những thứ đó có tác dụng gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu mang ra khoe khoang. Dù sao thì người khác không có, mà cậu lại có!
Cậu lập tức bay đến bên cạnh An Như Cố, giơ cái đuôi trắng như tuyết lên, khẽ chọc chọc vào cánh tay cô, ra vẻ người trong nghề, than thở: "Chậc chậc, bọn họ làm việc cho Di Lặc Bồ Tát này, mà ông ta còn không trả lương, đóng bảo hiểm cho bọn họ, thật là keo kiệt."
Vẫn là cậu sáng suốt, tìm được công việc tốt.
An Như Cố: "..."
Mọi người: "..."
Các vị đạo trưởng trong lòng phức tạp khó tả, cảm thấy nghe sao kỳ kỳ.
Có một số môn phái có nuôi quỷ, ví dụ như một số vị đạo trưởng biết thuật ngũ quỷ ban vận, lại ví dụ như Quan Sơn phái, hầu như toàn bộ đều dựa vào nuôi quỷ làm chiến lực.
Chưa từng nghe nói đến chuyện trả lương, cùng lắm thì cho chút nhang nến làm phần thưởng, càng không cần nói đến bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế. Có cần thiết phải thảo luận chuyện lương bổng với quỷ không?
Tịnh Không pháp sư bị rất nhiều vị đạo trưởng vây công, bị đánh cho thua liên tiếp, không rảnh để ý đến những người khác.
Ông ta nghe được những lời nói vô cùng vô lý như vậy, chỉ có thể vất vả né tránh đòn tấn công của người khác, quát lớn với đám tà vật: "Đừng nghe hắn nói bậy, cái gì mà lương bổng, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế? Chẳng lẽ nhang đèn còn không đủ hay sao?"
Đám quỷ vật không hiểu lương bổng, bảo hiểm xã hội là gì, nghe thấy nhang đèn, nguyện lực, trong lòng vô cùng đồng tình.
Nhang đèn do các vị tín đồ thành tâm thắp lên, hương thơm nức mũi, ăn vào đặc biệt ngon miệng.
Thế nhưng lúc này, Tiểu Bạch Long lại nói: "Ta từng ăn nhang đèn rồi, nhưng mà làm sao nhang đèn có thể ngon bằng thịt lợn Đông Pha chứ?"
Đám quỷ vật: "???"
"Thịt lợn Đông Pha là cái gì?"
"Rõ ràng nhang đèn là ngon nhất, làm sao thịt lợn Đông Pha có thể ngon bằng nhang đèn được?"
Tiểu Bạch Long nhớ lại những món ăn mà An Như Cố mua cho cậu trong những ngày qua, l.i.ế.m liếm môi, khẳng định chắc nịch nói: "Thịt lợn Đông Pha là ngon nhất, không chấp nhận phản bác."
Màu sắc đỏ au, tan trong miệng, nước sốt thơm lừng rưới lên bát cơm trắng ngon lành, cậu có thể ăn mấy bát liền.
Cậu thấy đám quỷ không tin, còn muốn giải thích, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong mắt loé lên vẻ thương hại sâu sắc, giống như đang nhìn những đứa trẻ ăn xin trên đường: "Ta nhớ ra rồi, các ngươi muốn tu thành Phật, Phật giáo không được ăn mặn, chắc là cả thịt cũng chưa từng được ăn, nói với các ngươi cũng vô ích."
Đám quỷ vật: "..."
...
Hết chương 116