Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Để cung cấp chỗ ở cho số lượng nhân viên ngày càng đông, cô đã cho xây dựng ký túc xá ở công viên giải trí Thiên Lạc, sang trọng không kém khách sạn năm sao, nếu không thì hai vị thần tiên kia chắc chắn sẽ không chịu ở.

Sau khi thống nhất xong, An Như Cố cúp điện thoại, đi đến cửa phòng, mở cửa ra thì thấy Tiểu cương thi đang ngây người.

Cô bé ngồi trên ghế, trợn tròn mắt nhìn bàn ăn, chiếc đũa dừng lại giữa không trung, hồn vía lên mây, hoàn toàn không còn tinh thần.

An Như Cố đi đến trước mặt cô bé: "Sao em không ăn cơm?"

Vừa dứt lời, ánh mắt cô lướt qua bàn ăn, đồng tử co lại.

Tám món mặn, tám món chay, còn có bốn bát canh... hơn hai mươi chiếc đĩa đều sạch bóng, như vừa được rửa sạch.

Ngay cả đĩa trái cây và món khai vị cũng bị ăn sạch sẽ.

Tiểu cương thi trợn tròn mắt nhìn những chiếc đĩa trống không trước mặt, đứng hình.

Sau khi An Như Cố rời đi, cô bé định xin lỗi Tiểu Bạch Long, sau đó ăn món gà bát bảo mà nó đã nhắm trúng.

Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng, thì đĩa gà bát bảo đã bị một cơn gió cuốn đi, bay khỏi khỏi mặt cô bé, ngay cả nước cũng không chừa lại một giọt. Đợi đến khi cô bé phản ứng lại, thì món ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.

Cô bé quên cả chuyện xin lỗi, vội vàng cầm đũa lên giành ăn, nhưng luôn bị chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn những món ngon trôi tuột khỏi miệng.

Nghe thấy giọng nói của An Như Cố, vẻ mặt ngây người của cô bé biến mất, cô bé ôm chầm lấy chân cô, òa khóc: "Chị ơi, anh ấy không chừa lại cho em một miếng nào hết!"

Cả đĩa gà bát bảo thơm ngon đều vào bụng cậu hết, không chừa lại một miếng xương nào.

Tình cảm tốt đẹp dành cho rồng trong lòng cô bé biến mất không còn một chút gì, thật là xấu xa, trên đời sao lại có người xấu xa như vậy chứ!

An Như Cố: "..."

Tiểu Bạch Long ngồi thẳng lưng trên ghế, hai chiếc móng vuốt trắng muốt đặt trên bụng, chiếc bụng xẹp lép lúc nãy bây giờ đã phình to hơn nhiều, cậu không kìm được phát ra tiếng thở mãn nguyện.

Nghe thấy Tiểu cương thi khóc lóc kể lể, trong lòng cậu hơi chột da. Cậu cũng không phải cố ý, chỉ là lỡ tay ăn hết thôi.

Nhưng nghĩ lại, ai bảo Tiểu cương thi vô lễ trước, trẻ con thì có thể nói năng bừa bãi sao?

Đáng đời! Cậu không phải là kẻ dễ chọc đâu!

Cậu bèn nghiêm mặt nói: "Cô ấy đã nói hôm nay là mời ta ăn cơm, mi chỉ là đi ké thôi, khóc lóc cái gì? Ồn ào quá."

Tiểu cương thi nghe vậy càng khóc to hơn, vô thức ôm chặt lấy chân An Như Cố, tìm kiếm cảm giác an toàn, hình tượng đẹp đẽ về Long Thần trong lòng cô bé đã vỡ nát không còn một mảnh.

Bạn nó là Vệ Vũ còn biết chia đồ ăn cho cô bé, đường đường là thần linh vậy mà lại đi bắt nạt người khác?

Quan trọng nhất là, còn giành chị ấy với cô bé nữa, chưa từng thấy ai xấu xa như vậy!

An Như Cố: "..."

Cô liếc nhìn Tiểu Bạch Long, nghi ngờ tuổi tác của cậu, sao cậu lại đi giành cơm của đứa bé bốn tuổi chứ?

Tiểu Bạch Long bị cô nhìn thì ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, chỉ có thể xoa đầu cô bé, an ủi: "Lát nữa chị sẽ gói ghém đồ ăn cho em rồi em mang về ăn nhé."

Tiểu cương thi bình thường rất ít khi khóc, rất nhanh sau đó đã được dỗ dành, cô bé nín khóc, gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên Tiểu Bạch Long lại nói: "Ta cũng muốn ăn!"

"Anh chưa no sao?" An Như Cố ngạc nhiên hỏi: "Hợp khẩu vị của anh đến vậy sao?"

Tiểu Bạch Long tự coi mình là ai, giọng điệu bình tĩnh nói: "Cũng tạm được, chủ yếu là đói lâu rồi, bụng hơi trống."

An Như Cố nhìn vết nước chấm chưa lau sạch trên miệng cậu: "..."

Tiểu Bạch Long thấy cô nhìn mình chằm chằm không nói gì, còn tưởng là cô không đủ tiền, liền lấy ra một đống đá quý lấp lánh từ trong móng vuốt, ném lên bàn: "Ta mua được chứ?"

Thế là, An Như Cố lại gọi thêm nhiều món ở Vạn Hòa Lâu.

Lúc rời đi, các nhân viên phục vụ đều không kìm được mà nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Ban đầu còn tưởng họ không ăn hết cả bàn, không ngờ họ ăn sạch sẽ, lại còn gói mang về nhiều như vậy.

Trời ơi, chẳng lẽ bụng của An Như Cố và Tiểu cương thi là kết nối với không gian khác sao?

Ba người trở về đạo quán Xuất Vân.

Advertisement
';
Advertisement