Rất nhiều người hi vọng biết được trải nghiệm kiếp trước, còn hắn lại thản nhiên, rất nhanh đã chấp nhận cái tên mà Mạnh bà đặt cho.
Ánh mắt An Như Cố khẽ biến, vừa định lên tiếng, xa xa bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh.
“Mạnh bà đại nhân!”
“Mạnh bà đại nhân buổi tối tốt lành."
“Mạnh bà đại nhân, son phấn mới về rồi, nể mặt qua xem thử đi.”
“Không đi.”
Người phụ nữ áo đỏ cầm quạt lụa xanh, lười biếng phe phẩy theo gió, lười để ý đến những con quỷ này, đi thẳng đến trước mặt An Như Cố.
Nàng dùng quạt che khuất nửa bên mặt, đôi mắt phượng vô cùng sắc bén, lóe lên vẻ thích thú: “Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên là nhân trung long phượng.”
“Muốn uống canh không?”
Tay phải nàng lật ngược lại, trên bàn tay trống trơn bỗng nhiên xuất hiện một bát gỗ, trong bát đựng thứ nước canh có màu sắc kỳ quái, tỏa ra mùi vị kỳ lạ.
Chung Vọng ở bên cạnh vội vàng ngăn cản: “Đừng, đừng, nàng ấy là người sống, không cần đầu thai.”
Mạnh bà cái gì cũng tốt, chỉ là có một tật xấu, gặp ai cũng chào mời nước canh.
Thế nhưng lúc làm việc, cũng chính là lúc đưa canh Mạnh bà cho vong hồn đi qua cầu Nại Hà, nàng lại rất lười biếng, dáng vẻ muốn uống hay không tùy ý.
Nếu nàng có thể dồn nhiệt tình này vào công việc, chắc chắn sẽ trở thành lao động tiên tiến. Chung Vọng cảm thán.
An Như Cố liếc mắt nhìn canh Mạnh bà, lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
“Thật đáng tiếc, ta mới nấu đấy.”
Nàng cũng không lãng phí, véo mép bát gỗ, đưa lên miệng, ừng ực uống nước canh.
Yết hầu lên xuống, nước canh ngày càng ít.
Nàng nuốt ngụm canh cuối cùng, l.i.ế.m môi, lật ngược tay thu hồi bát gỗ, đôi mắt phượng híp lại, hưng phấn nói: “Thật là ngon.”
Chủ quầy: “???”
Chủ quầy hoảng sợ, ngã phịch xuống đất, không dám tin vào mắt mình: “Mạnh bà đại nhân, cái này có thể uống sao?”
Canh Mạnh bà có thể khiến người ta quên hết kiếp trước, trong mắt bọn họ là thứ cấm kỵ và thần bí.
Mạnh bà uống canh Mạnh bà, chẳng lẽ không sợ mất trí nhớ sao?
Chung Vọng thấy hắn như vậy, vội vàng giải thích: “Canh này đối với nàng ấy vô dụng, chẳng khác gì nước lọc.”
Tiểu cương thi nhìn chằm chằm vào tay Mạnh bà, nước miếng nhanh chóng tiết ra: “Tỷ tỷ, canh này ngon như vậy sao? Có ngon bằng canh cà chua trứng gà không ạ?”
Nhìn nàng uống ngon lành như vậy, trông thật thèm thuồng.
Mạnh bà nghe vậy nhướng mày, tay phải lại lật ngược, canh Mạnh bà mới xuất hiện trong tay.
Nàng cúi người, đưa canh Mạnh bà cho tiểu cương thi, dụ dỗ như mụ phù thủy trong truyện cổ tích: “Con uống một ngụm, chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Tiểu cương thi không hề hay biết, giơ tay muốn nhận lấy.
An Như Cố thấy vậy liền túm lấy cổ áo cô bé, kéo về phía sau: “Thứ này không thể uống.”
“Tại sao ạ?”
“Uống thứ này xong, em sẽ quên hết mọi thứ.”
“... Đáng sợ quá.” Tiểu cương thi lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Vậy em không uống nữa.”
Cô bé không muốn quên Tiểu Vũ, Thương Nguyệt, càng không muốn quên An Như Cố.
“Vậy ta tự uống.”
Mạnh bà có vẻ tiếc nuối, cất canh Mạnh bà đi, uống cạn một hơi, dáng vẻ vô cùng hào sảng.
Xung quanh chợ quỷ, những hồn ma vểnh tai, lén lút xem náo nhiệt đều há hốc mồm kinh ngạc, Mạnh bà đại nhân thật sự là quá mạnh!
Không ít quỷ có điện thoại di động vì kiêng dè Mạnh bà, không dám nói thẳng mặt, bèn điên cuồng nhắn tin trên điện thoại: 【Nói đi cũng phải nói lại, canh Mạnh bà có vị gì nhỉ, mọi người có biết không?】
【Biết cái rắm, người uống canh Mạnh bà đều quên hết rồi, làm sao có thể nhớ được canh Mạnh bà có vị gì?】
【Vì canh Mạnh bà đối với Mạnh bà đại nhân vô dụng, vậy chắc nàng ấy biết chứ nhỉ.】
【Ngươi dám hỏi sao?】
【Ta không dám hu hu hu.】
Mạnh bà cất bát đi, xoay người nhìn tiểu thủy quỷ với vẻ thích thú, nói: “Ngươi tìm cô ấy chắc chắn là để xem bói, xem bói chuyện gì?”
Chung Vọng bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng không dám nói. Hắn sợ bị từ chối, cho nên đến bây giờ vẫn là yêu thầm, chưa từng thổ lộ.
Hắn lo lắng chuyện này bại lộ, nên nhìn An Như Cố nói: “Hôm nay có chút việc, quá bận, ngày khác ta lại đến tìm ngài, được không?”
Còn chưa đợi An Như Cố trả lời, Mạnh bà đã trực tiếp đẩy hắn ra, tò mò hỏi: “Hắn là thủy quỷ ta vớt từ Vong Xuyên lên, tất cả đều là của ta. Hắn muốn xem bói gì, nói cho ta biết đi.”
Chung Vọng cúi đầu, thần sắc có chút lúng túng.
Sau khi hắn bò ra khỏi Vong Xuyên, Mạnh bà chủ động tìm đến hắn, nói mình thiếu người giúp việc, cho nên tâu với Diêm Vương, vớt hắn từ Vong Xuyên lên. Từ đó về sau, tất cả mọi thứ của hắn đều thuộc về Mạnh bà.