Xa xa ngoại ô thành phố Tương Tây, một chiếc xe buýt đang lăn bánh bon bon.
Nơi này giao thông không phát triển, phương tiện đi lại duy nhất là xe buýt. Phía xa xa chính là bản làng của người Miêu.
Trên xe, người người qua lại, đủ loại, già có, trẻ có, không còn một chỗ trống. Vừa có cụ già xách làn đi bán rau ở thành phố, cũng có sinh viên được nghỉ, chuẩn bị về thăm nhà. Cửa sổ xe buýt đóng kín mít, không khí chẳng lưu thông. Mùi mồ hôi, mùi da ghế, mùi đồ ăn vặt cứ thế len lỏi, bốc lên trong không gian nhỏ hẹp, khiến nhiều người cảm thấy chóng mặt, say xe.
Không ít người dựa vào ghế, ngủ gà gật.
Một người phụ nữ trông ngoài bốn mươi tuổi ngồi ở hàng ghế sau xe buýt, đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, bóng đen phủ kín gương mặt, từ lúc lên xe đến giờ không nói một lời. Giữa hai chân là một chiếc vali màu đen, vừa to vừa vuông vức.
Nam sinh viên ngồi bên cạnh nhìn về phía chiếc vali, trong lòng có chút tò mò.
Người phụ nữ như thể toàn thân đều là mắt, lập tức nhìn sang, ánh mắt âm u sắc bén như rắn mang bành kịch độc.
Lúc này, cậu ta mới phát hiện ra, mắt của người phụ nữ này đỏ ngầu. Trời ạ, đây là lần đầu tiên cậu ta trông thấy người bị đau mắt đỏ.
Nam sinh viên rùng mình, giơ tay gãi gãi mặt, mong xua đi sự ngại ngùng: “Dạ… dì ơi, vali của dì trông đẹp thật đấy ạ, bên trong đựng gì thế ạ?”
“Không cần cháu lo.” Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Tò mò quá sẽ tự chuốc lấy bất hạnh, cháu biết không?”
Nam sinh viên: “…”
Nam sinh viên dời mắt, thầm than, chẳng qua là cái vali thôi mà, thần bí cái gì chứ.
Bà ta không muốn nói thì cậu ta cũng chẳng muốn biết.
Trong lòng cậu ta oán thầm, nhưng ngoài mặt lại không dám cãi lại người dì âm trầm này, bèn nói: “Dạ dạ, vâng ạ.”
Nói rồi, cậu ta nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ, nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Cổ bà quay đầu lại, ngồi ngay ngắn, nhìn đường xá phía trước qua tấm kính chắn gió lớn của xe buýt, đôi mắt đỏ ngầu càng thêm đỏ tươi.
Bà ta nào có quan tâm nhiệm vụ của tổ chức, bà ta chỉ quan tâm đến gia đình Vệ Minh Ngôn mà thôi.
Người đàn ông đó đã bị bà ta g.i.ế.c chết, nhà họ Vệ không có lỗi với bà ta, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của bà ta. Nhưng bà ta chính là ghét bọn họ.
Thế mà người phụ nữ đó lại giải được cổ trùng trên người của không ít người… Khốn kiếp!
Lúc này, điện thoại của bà ta đột nhiên vang lên, cầm lên xem, là điện thoại của Chúc Tu - Tổng điều phối.
Sau khi kết nối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Thành công chưa?”
Cổ bà vốn kiêu ngạo nghiến răng, giọng khàn đặc: “Chưa. Ngay cả cái gã họ Vương kia cũng bị cô ta cứu sống.”
Chúc Tu nhíu mày, siết chặt điện thoại, nụ cười thường trực trên gương mặt dần biến mất.
Thanh Sơn Quỷ Vương là quân cờ mà U Đô vất vả lắm mới cài cắm được vào địa phủ. Bọn họ cung phụng Thanh Sơn Quỷ Vương, Thanh Sơn Quỷ Vương gây náo loạn địa phủ, hợp tác cùng có lợi, thế cục rất tốt. Thanh Sơn Quỷ Vương tu luyện Âm Dương chi thể, ở địa phủ hiếm có địch thủ, bất kỳ âm thần nào trước mặt hắn ta đều phải chịu thiệt.
Kết quả, kẻ mạnh mẽ như hắn ta lại gãy đổ ở một đạo quan nho nhỏ, Tiền Vĩ Lai cũng vậy.
Phương Nhược Thủy, người đuổi thi, Tiền Vĩ Lai, Thanh Sơn Quỷ Vương… Quân cờ quan trọng ở Nam Thành lần lượt bị nhổ sạch như lá mùa thu, hơn nữa đều gãy đổ trong tay một người, tổn thất nặng nề.
U Đô bị tát một cái thật đau, để phản công người đó, thủ lĩnh phái Cổ bà kích hoạt quân cờ là ông cụ họ Vương.
Kết quả là cổ trùng cổ xưa cổ trùng Điểu Tâm lại bị cô ta giải quyết một cách dễ dàng, thậm chí còn chưa kịp gây ra sóng gió gì đã bị dìm xuống đất.
Người phụ nữ đó livestream trên mạng, có vô số người hâm mộ, rất nhiều thông tin đều rất minh bạch, nhưng xung quanh lại bị bao phủ bởi màn sương mù.
Cô ta học được bản lĩnh này từ đâu? Lại có thể mạnh như vậy?