An Như Cố khẽ động niệm, giơ tay bấm ngón tay tính toán, bắt đầu xem xét quá khứ và tương lai của người xem hữu duyên này.
Một lúc lâu sau, cô mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái đang rạng rỡ nụ cười trên màn hình, lông mày hơi nhíu lại.
Người xem hữu duyên thấy cô như vậy, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Đại sư, thế nào rồi? Chẳng lẽ em không thể thi vào cùng trường đại học với cậu ấy sao?"
"Thành tích của cậu ấy khá tốt, thành tích của em kém hơn một chút, thi không đậu thì thôi, cùng lắm thì ôn thi lại một năm, thi vào cùng trường đại học với cậu ấy, bọn em sẽ không chia tay, nói không chừng sau này còn có thể kết hôn."
Cô gái còn rất trẻ, mới mười bảy, mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành, vậy mà đã bắt đầu tính toán đến chuyện kết hôn.
Bởi vì trong lòng cô gái ngây thơ này luôn cảm thấy mối tình đầu cũng sẽ là mối tình cuối cùng. Trong sổ tay của cô thường viết những dòng chữ sến súa: "Cầm tay nhau, cùng nhau già đi, sống c.h.ế.t có nhau, cùng nhau thực hiện lời hứa", "Từ đồng phục đến váy cưới, từ trường học đến công sở, từ thanh xuân đến tóc bạc, đi đâu cũng là anh".
Đây là cảm giác chung của rất nhiều người khi lần đầu tiên yêu.
Trong phòng livestream, có người đồng tình, cũng có người không đồng tình.
[Còn trẻ như vậy đã nghĩ đến chuyện kết hôn, có phải là quá sớm rồi không?]
[Cảm giác bây giờ trẻ con rất người lớn, em gái tôi học cấp hai đã có bạn trai, hơn nữa còn quen hai người cùng lúc, dặn tôi đừng nói với mẹ.]
[Không thể vơ đũa cả nắm, có những mối tình học trò rất đẹp.]
[Điều tôi hối hận nhất là khi còn trẻ không yêu đương nồng nhiệt một lần, sau khi bước vào xã hội mới phát hiện đàn ông càng ngày càng tệ, càng ngày càng xấu, thà tìm trong trường còn hơn.]
An Như Cố nhìn cô gái đang tươi cười rạng rỡ trên màn hình, nói: "Chị khuyên em nên học hành cho giỏi, em nói không sai, cậu ta quả thật thông minh hơn em, hơn nữa còn thông minh hơn rất nhiều."
Người xem hữu duyên lập tức cảm thấy như bị một mũi tên b.ắ.n trúng đầu gối, cho rằng An Như Cố đang nói cô học dốt, trên mặt hiện lên vẻ ngại ngùng: "... Năm lớp 12 này em sẽ học hành chăm chỉ."
"Chị không có ý chế giễu thành tích của em."
An Như Cố suy nghĩ một chút, lựa lời nói: "Em có quen những người xung quanh này không?"
"Không quen lắm, chỉ biết là họ hàng của cậu ấy."
Người xem hữu duyên chậm rãi lắc đầu, giơ điện thoại lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, lo lắng An Như Cố không nghe rõ, bèn kể lại toàn bộ sự việc.
"Hôm nay cậu ấy sinh nhật, nói là phải ở nhà tổ chức sinh nhật cùng người nhà, không thể ở bên em. Sinh nhật quan trọng như vậy, em thật sự rất muốn ở bên cậu ấy, cho dù chỉ là dành ra một chút thời gian, ăn một bữa cơm cũng được. Thế là cậu ấy bảo em giả làm em họ đến chơi."
"Cậu ấy nói gia đình cậu ấy rất nghiêm khắc, bố rất dữ, không cho cậu ấy yêu đương sớm. Em không nói chuyện nhiều với người nhà cậu ấy, nếu không bị phát hiện thì sao? Nói nhiều sai nhiều."
Lúc ăn cơm tối, bạn trai dẫn cô đến nhà hàng, vào một phòng riêng. Trong phòng riêng này phần lớn là những cô gái cùng tuổi với cô.
Người lớn trong nhà đã ăn cơm xong, ra ngoài tụ tập, chỉ còn lại một đám thanh niên ăn cơm.
Cô có tâm sự, chỉ cười gượng chào hỏi bọn họ, không chủ động hỏi han thân phận của họ.
An Như Cố nghe vậy, suy nghĩ một lúc, nói: "Hay là em hỏi xem họ là ai, như vậy em sẽ hiểu rõ bạn trai mình hơn."
Không phải chỉ là họ hàng thôi sao? Có gì mà không thể hỏi?
Người xem hữu duyên ngẩn người, quay đầu nhìn cô gái có vẻ ngoài hiền lành vừa mới chào hỏi: "Em gái, em và Trần Khải có quan hệ gì vậy? Em là họ hàng nào của cậu ấy?"
Cô gái bên cạnh đặt đũa xuống, nuốt thức ăn trong miệng, ánh mắt có chút lảng tránh: "Em là em họ của cậu ấy."
Người xem hữu duyên có chút bừng tỉnh: "Hóa ra là em họ."
Cô lo lắng mình bị phát hiện, bèn nhanh trí đánh phủ đầu, nắm quyền chủ động: "Lúc trước tụ tập dịp Tết không thấy em nhỉ?"
Cô em họ này mỉm cười, ấp úng nói: "Nhà Trần Khải nhiều người quá, em cũng không nhớ rõ lắm, hơn nữa nhà em ở thành phố bên cạnh, không thường xuyên đến đây, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chúng em mới đặc biệt đến một chuyến, bình thường ít qua lại lắm."