Phủ Thiên Sư dựa lưng vào núi, mặt hướng ra nước, khí thế hùng vĩ, những công trình kiến trúc cổ đều được chạm khắc hoa văn tinh xảo, mang đậm nét cổ kính.
Trong lễ hội mười năm một lần, trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
An Như Cố bước vào sân của phủ Thiên Sư, từng cơn gió nhẹ mang theo mùi hương nhang thoang thoảng, khiến người ta không khỏi tĩnh tâm.
Đạo tràng trang nghiêm, tiếng nhạc đạo giáo vang lên du dương.
Trương Thiên Sư dẫn theo một đám pháp sư đốt hương niệm kinh, làm theo nghi thức.
Từng câu từng chữ như thấm vào lòng người, khiến tâm hồn thanh tịnh.
Sau khi pháp hội kết thúc, một số người thành tâm dâng hương bái lạy trước tượng thần.
Những người trong giới huyền môn đến từ phương xa, thì tụ tập ở một sân khác, vừa uống rượu, vừa pha trà, cùng nhau luận đạo. Rất nhiều người đã quen biết nhau từ trước, lập tức trò chuyện, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
An Như Cố được tiểu đạo sĩ mặc đạo bào mời đến vị trí hàng đầu.
“Cô chờ một lát, Thiên Sư đại nhân sẽ đến ngay.”
“Được rồi.”
An Như Cố ngồi trên chiếc ghế chạm khắc hoa văn, nghiêm trang, thần sắc bình tĩnh, cũng không tìm ai nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi yên.
Tính đến thời điểm hiện tại, số người trong giới huyền môn mà cô quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Kết quả, cô lại bị người khác nhận ra.
“Này, cô là người nổi tiếng trên mạng, chủ nhân của tài khoản Nghênh Nhật Xuất Vân đúng không?”
Một đạo sĩ trung niên ngoài bốn mươi tuổi bên cạnh nhìn cô, giọng nói xen lẫn chút tò mò.
Không ít người nghe thấy giọng nói của ông ta, liền nhìn về phía An Như Cố.
“Ồ ồ, thằng nhóc nhà tôi có nhắc đến livestream của cô, tôi cũng xem thử, hay lắm đấy.”
“Hay đến mức nào?”
“Tài khoản của cô ấy có hơn một trăm triệu người theo dõi!”
Lời này vừa dứt, lập tức gây ra sóng gió, khiến vô số người nhìn về phía An Như Cố. Thời buổi này, livestream trên mạng không phải là chuyện hiếm, nhưng nổi tiếng hay không lại là chuyện hên xui, người giỏi nhất trong số bọn họ cũng chỉ có mấy trăm nghìn người theo dõi.
Hơn một trăm triệu người theo dõi quả thực làm chói mắt bọn họ.
Nếu ánh mắt có nhiệt độ, e rằng An Như Cố đã bị tan chảy rồi.
Bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của mọi người, An Như Cố đành phải gật đầu: “Tài khoản livestream của tôi trên mạng quả thật là Nghênh Nhật Xuất Vân.”
Một số ít đạo sĩ tu hành chưa từng nghe nói đến cái tên này liền lấy điện thoại ra tìm kiếm, không ngờ chỉ cần nhập một cái tên, đã hiện ra vô số kết quả tìm kiếm.
Thấy vậy, mọi người đều có chút ghen tỵ.
Tục ngữ có câu, nhà sư giàu có, đạo sĩ nghèo. Thời buổi này, người ta tin Phật nhiều hơn. Không ít đạo quán cũng giống như quán Thanh Vân trước kia, nghèo rớt mồng tơi, không có chút tiền hương hỏa nào. Rất nhiều người tu hành thanh bạch.
Cô có thể xoay chuyển tình thế, thuận theo dòng chảy của thời đại, khiến quán Thanh Vân trở nên hưng thịnh như vậy, quả thật rất lợi hại.
Không lâu sau, tiểu đạo sĩ lại dẫn thêm hai người vào, người đi trước trông rất quen mắt.
An Như Cố nhìn kỹ, hình như là Lâm Sơ Tễ, em trai của Lâm Vi Vũ.
Anh ta và một người đàn ông khác đi qua hành lang, đến trước chỗ ngồi.
Lâm Sơ Tễ nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy cô, mắt anh ta sáng lên, lập tức đi tới: “Tôi đã nói với chị gái là cô sẽ đến, quả nhiên cô đến thật.”
Sau khi được Lâm Sơ Tễ “quảng cáo rầm rộ”, An Như Cố có lẽ là người ngoài xuất hiện nhiều nhất trong những cuộc trò chuyện của nhà họ Lâm.
Rất nhiều người trong tộc đều đã nghe nói đến “chiến tích” của cô.
An Như Cố nhìn người đàn ông bên cạnh Lâm Sơ Tễ: “... Vị này là?”
Người đàn ông này có ngoại hình tuấn tú, sắc mặt tái nhợt, hai má ửng hồng như người bệnh. Nhìn kỹ, eo anh ta rất thon, là vóc dáng “cò hương” mà rất nhiều người mơ ước.
“Quên giới thiệu với cô rồi.” Lâm Sơ Tễ như chợt nhớ ra, quay đầu nhìn người đàn ông: “Anh ấy tên là Vệ Minh Ngôn, là bạn thanh mai trúc mã của tôi.”
Vệ Minh Ngôn gật đầu với An Như Cố, giọng nói có chút yếu ớt: “Chào cô.”
Thấy anh ta ốm yếu như vậy, trong lòng Lâm Sơ Tễ không khỏi lo lắng.
Nhà họ Vệ không giống nhà họ Lâm, thường xuyên nhận đơn phong thủy, hoạt động trong giới huyền môn, nhà anh ta có thể coi là gia tộc ẩn thế, nhưng không hề bí ẩn như mọi người nghĩ.
Thời tiền triều, cũng là lúc ông cố của anh ta nắm quyền, nghe nói đã đắc tội với người không nên đắc tội. Dẫn đến việc người trong tộc không còn hoạt động trong giới huyền môn nữa, bắt đầu chuyển sang những ngành nghề khác.