Nội dung chỉ có vỏn vẹn một trang, nhưng lượng thông tin trong đó lại khiến đồng tử của cô co rút.
Trước đó cô hỏi Diêm Vương có biết tại sao mình có thể trực tiếp dùng nguyện lực để tu luyện hay không.
Diêm Vương nói thể chất của cô đặc biệt, bảo cô không cần phải lo trước lo sau, cứ chuyên tâm tu luyện là được.
Ở phía sau, còn nhắc đến tổ chức U Đô, nói cẩn thận vẫn hơn.
An Như Cố gấp xấp giấy lại, ánh mắt sâu thẳm.
Lời Diêm Vương nói ngắn gọn súc tích, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, có thể khiến ngài ấy để tâm, vậy thì lai lịch của tổ chức tà tu này nhất định không đơn giản.
Cô đứng dậy, đi ra khỏi đạo quan, nhìn lên bầu trời trong xanh, có chút ngẩn ngơ.
Trước đó lúc Phương Nhược Thủy tự thú, cô có hỏi cô ta về manh mối.
Đối phương nói: “Nếu như cảm thấy nghi ngờ, vậy thì hãy nhìn trời.”
Ý của chữ “trời” này… Chẳng lẽ là thần tiên?
Nghe nói trước đó Phương Nhược Thủy đã trà trộn vào tầng lớp trung tâm, có lẽ biết được một số thông tin bí mật.
Cô nghĩ đến U Đô hành sự ngang ngược, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, thần linh làm xằng làm bậy thì còn là thần linh sao?
Nói là thần, chi bằng nói là ma còn hơn.
Bóng chiều buông xuống, mây đỏ rực trời ở trên đạo quán Vân Xuất, đám mây nào cũng như là tác phẩm tốt nhất của tiên nữ dệt gấm, đẹp đến mức không chân thật.
An Như Cố một mình đứng bên cạnh bàn thờ, trước mặt bày chu sa giấy vàng.
Du hồn phải bỏ lại thể xác, linh hồn xuất khiếu. Nếu như là cô của một năm trước, thì sẽ không đề phòng cẩn thận như vậy.
Nhưng bây giờ quan hệ giữa cô và U Đô như nước với lửa, bọn họ đã từng mất đi hai thành viên cốt cán ở chỗ cô. Theo tính cách của bọn họ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Ngày đó cô rời khỏi thân xác, Thương Nguyệt ôm laptop, ngồi chơi bên cạnh cả đêm để trông coi thể xác cho cô.
Nhưng năng lực của cô ấy không tính là cao, trước đó chỉ có thể đánh ngang tay với tiểu Quỷ Vương Bạch Vĩ, gần đây lại không tu luyện mấy, tu vi dậm chân tại chỗ. Gặp phải U Đô, e rằng không có sức chống đỡ.
Đèn Trường Minh lại càng không được, nó chỉ biết tỏa ra làn khói.
Tô Uyển thì rất mạnh, tương đương với năm mươi con quỷ đỏ, nhưng bây giờ vẫn còn bị phong ấn trong quan tài, hơn nữa cô cũng không điều khiển được cô bé.
Sau khi được Diêm Vương nhắc nhở, cô biết U Đô không đơn giản, không muốn dễ dàng rời khỏi thân xác.
Nhưng nhiệm vụ tuyên truyền cho địa phủ vẫn phải hoàn thành, cô cần nhiều nguyện lực hơn để tu luyện.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng có phương án.
Hiện tại chính phủ nhân gian làm việc rất chú trọng đến tin học hóa và nhanh chóng, chính là một mạng lưới thông suốt, địa phủ ở phương diện này thật sự có hơi lạc hậu.
Cô vung tay vẽ một lá bùa, nét bút uyển chuyển, trên lá bùa lóe lên ánh sáng vàng. Viết ngày tháng năm sinh lên đó, cầm lá bùa lên, thi triển chú ngữ.
Lá bùa tự bốc cháy, năng lượng ẩn chứa bên trong bay về phương xa.
Trong một căn biệt thự ở thủ đô
Anh Lưu đứng ở cửa, hai tay chắp sau lưng, lo lắng chờ đợi, lẩm bẩm: “Sao đại sư còn chưa tới vậy.”
Nếu còn không đến nữa, anh ta thật sự sắp sụp đổ rồi.
Tuy rằng anh ta không nhìn thấy, nhưng anh ta biết trong căn nhà này có hai con quỷ dữ!
Nếu không phải vì người anh em tốt, thì bây giờ anh ta đã muốn xách va li rời khỏi thành phố này rồi.
Chu Triết yên tĩnh ngồi trên ghế sofa, ngón tay lật giở tạp chí, thần sắc tự nhiên: “Cô ấy nói sẽ tới sao?”
Anh Lưu lắc đầu: “Không có, nhưng cô ấy nói sẽ xử lý. Đại sư bắt quỷ, chẳng phải đều đến tận nơi sao?”
Anh ta chưa ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy.
Chu Triết nghe thấy anh ta nhắc đến chữ “quỷ”, nhíu mày, cố gắng sửa lại lời đối phương: “Trên đời này không có quỷ, tử bất ngữ quái lực loạn thần. Tôi đã nói cả vạn lần rồi, bọn họ là nhân cách của tôi.”
(*“Tử bất ngữ” của Viên Mai Trong sách “Luận Ngữ” có câu: “Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần”, hiểu nghĩa ra là: “Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần”.)
Anh Lưu: “…”
Anh Lưu: “Vậy cậu giải thích thế nào về việc streamer huyền học đã dùng bùa khóa hồn để khóa chặt nhân cách của cậu? Đó không phải nhân cách, đó là quỷ!”
“Đó là cô ấy đã thôi miên tôi, để tôi khống chế được hai nhân cách mất khống chế.”
Anh Lưu nhịn không được nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, một streamer huyền học thì làm sao mà biết thôi miên được?”
Chu Triết thản nhiên nói: “Trên thế giới này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, cao thủ thường ẩn mình trong dân gian.”