Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Mọi người trong phòng livestream: “???”

  Anh Lưu đứng hình tại chỗ, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Phiền não của cậu ấy nhiều đến mức bùa bình an cũng không thể nào loại bỏ được sao?”

  “Không phải.”

  An Như Cố nhìn xung quanh, ánh mắt hơi tối lại, sau đó nói: “Anh đi đến giữa phòng khách, hướng camera điện thoại về phía ghế sofa và bàn ăn.”

  Anh Lưu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn đồng ý.

  Người đàn ông và người phụ nữ nhìn thấy anh Lưu mập mạp đi về phía mình, trong lòng vô cùng phấn khích.

  Bọn họ làm quỷ lâu như vậy, ngoại trừ Chu Triết ra, không ai có thể nhìn thấy bọn họ, trên đường gặp phải rất nhiều đại sư toàn là lừa đảo, người này chắc cũng vậy thôi.

  Không bao lâu sau, anh Lưu đi đến giữa phòng khách, lật ngược camera, dùng camera sau hướng về phía ghế sofa và bàn ăn, trong lòng vô cùng tò mò: “Đại sư, tiếp theo chúng ta làm gì?

  “Anh cứ đứng im là được.”

  An Như Cố nhìn hai người trong màn hình, giọng nói lạnh lùng như băng tuyết: “Sống c.h.ế.t khác đường, không thể đến gần, chắc chắn hai người biết rõ điều này, đã đến lúc nên rời đi rồi.”

  Mọi người trong phòng livestream: “???”

  【Trời đất, streamer đang nói chuyện với ai vậy? Trên màn hình của tôi không có ai cả.】

  【Có gì mà fan VIP cao quý như tôi không được xem sao?】

  【Cái này còn phải nói sao, chắc chắn là thứ đó rồi (mặt chó).】

  【Cuối cùng streamer cũng không coi chúng ta là kẻ ngốc để lừa gạt nữa rồi, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn.】

  Trương Duyệt mặc váy dài đuôi cá màu đỏ nhìn thấy cô nhìn thẳng vào mình, toàn thân run lên, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi như con phù du nhìn thấy ngọn núi cao.

  Cô ta đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, mỉm cười nói: “Cô nói gì mà văn vẻ thế, tôi nghe không hiểu.”

  An Như Cố thấy cô ta giả ngu, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, vạch trần âm mưu của bọn họ: “Trên người con người có ba ngọn lửa dương, ba ngọn lửa dương này mà tắt thì sẽ không còn đường sống nữa.”

  “Hai người muốn dọa cho anh ấy sợ hãi, ba ngọn lửa dương bị dập tắt, như vậy có thể tìm anh ấy làm kẻ c.h.ế.t thay.”

  “Nhưng anh ấy không tin quỷ thần, hai người mãi không thể ra tay, chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy, từ từ dùng âm khí ăn mòn thân thể anh ấy.”

  Chu Triết: “?”

  Chu Triết có chút mơ hồ, như thể lần đầu tiên quen biết bọn họ, nhìn chằm chằm hai người kia.

  Bọn họ là quỷ, không phải nhân cách do mình phân liệt ra sao?

  Bị vạch trần tâm tư, hai người nhìn nhau, đồng thời cười phá lên.

  Trương Duyệt cười một cách ngông cuồng, không thèm che giấu: “Cô nói không sai, chúng tôi quả thật muốn mượn xác hoàn hồn. Ai bảo anh ta lại đi đóng một bộ phim lấy chúng tôi làm nguyên mẫu, lại còn đóng đúng vai hung thủ, thu hút sự chú ý của chúng tôi chứ?”

  Nói xong, cô ta nhìn Chu Triết đang ngơ ngác, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

  “Chúng tôi móc mắt ra, tháo đầu ra, xuyên tường mà qua. Anh ta một chút cũng không sợ, cũng một chút cũng không tin chúng tôi là quỷ.

  Cả đời tôi chưa từng gặp ai có gan lớn như vậy!”

  Anh Lưu và khán giả trong phòng livestream đều hoang mang, bọn họ không nhìn thấy hai người này, cũng không nghe thấy giọng nói của bọn họ.

  Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy sau khi An Như Cố nói xong, nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể đang đợi ai đó lên tiếng.

  Đôi khi, không nhìn thấy còn đáng sợ hơn nhìn thấy, bởi vì điều chưa biết thường là điều đáng sợ nhất.

  Anh Lưu lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, rất muốn bỏ chạy lấy người, nhưng vì người anh em tốt, nên đành cắn răng chịu đựng nỗi sợ hãi, giơ điện thoại lên, làm người trung gian trò chuyện.

  Hai con quỷ dữ nhìn Chu Triết đầy phấn khích, l.i.ế.m liếm môi, hơi há miệng, lộ ra khoang miệng đỏ tươi.

  Bây giờ An Như Cố đã vạch trần chuyện này rồi, chắc Chu Triết đã tin bọn họ là quỷ rồi nhỉ!

  Chỉ cần anh sợ hãi bọn họ, kết giới ba ngọn lửa dương trên người sẽ bị dập tắt, đối với bọn họ mà nói quả thật là món ngon từ trên trời rơi xuống.

  Hai người nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ quyết tâm, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

  Cơ hội mượn xác hoàn hồn là của mình, tuyệt đối sẽ không nhường cho đối phương! Cho dù đối phương từng là người đầu ấp tay gối.

  Thế nhưng Chu Triết lại cau mày, thản nhiên nói: “Nhân cách thứ hai của tôi, cô đừng nói bậy nữa, tôi sẽ không tin đâu.

  Mời cô hãy nhận thức rõ thân phận của mình, cô chỉ là một nhân cách thôi, đừng tự tô vẽ thêm màu sắc hư ảo cho bản thân.”

  Hai con quỷ dữ: “…”

  Quỷ đã đích thân hiện hình trước mặt anh rồi, anh vẫn cho rằng trên đời này không có quỷ. Trên đời này sao lại có người theo chủ nghĩa vô thần cứng đầu như vậy chứ?

  Con quỷ nam tương đối thông minh, tìm ra điểm mù, bèn chỉ vào điện thoại, nói theo mạch suy nghĩ của đối phương:

“Cậu cảm thấy chúng tôi là nhân cách, vậy cậu giải thích thế nào về việc chúng tôi đang nói chuyện với người ngoài cậu? Một người không thể mọc ra ba cái miệng được!”

  Sắc mặt Chu Triết không thay đổi, cầm cuốn sách tâm lý học bên cạnh lên: “

  Tôi là người bị phân liệt nhân cách, thế giới của người bị phân liệt nhân cách không giống với thế giới của người bình thường.

  Ba chúng ta đều ở trong thế giới tinh thần của chúng ta.

  Lúc tôi nói chuyện, cơ thể do chúng ta điều khiển sẽ nói ra lời của tôi. Lúc anh nói chuyện, cơ thể sẽ nói ra lời của anh.”

  Nói cách khác, ba người bọn họ cùng điều khiển một cơ thể, An Như Cố thỉnh thoảng nói chuyện với Chu Triết, thỉnh thoảng lại nói chuyện với hai người khác trong cơ thể.

  Làm việc đa luồng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến đối phương.

  Người đàn ông: “???”

  Còn có thể giải thích như vậy sao?

  Người đàn ông cứng họng, suy nghĩ hồi lâu, phản bác: “Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi nghe bác sĩ nói, việc chuyển đổi nhân cách không thể nhanh như vậy được, cậu hoàn toàn đã nghĩ sai lệch rồi!”

  Chu Triết cầm cuốn sách tâm lý học, ánh mắt xa xăm, như một lão học giả đang dạy dỗ: “Con người là một cá thể độc lập, hệ thống thần kinh khác nhau, tất cả cảm giác đều là chủ quan.

  Hai người cùng xem một bức tranh, hình ảnh hiện lên trong đầu thực tế không thể nào giống hệt nhau được.

  Ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng không dám đảm bảo rằng mình thực sự hiểu được thế giới của bệnh nhân tâm thần. Cho dù anh đã từng bị điên, cũng không được.

  Bởi vì rốt cuộc bọn họ không phải là chính bệnh nhân.

  Biết đâu tôi lại là một trường hợp bệnh mới chưa được ghi nhận trong y học thì sao?”

  Nói xong, anh thở dài, như bậc cha chú nhìn đứa trẻ nghịch ngợm, bất lực nói: “Tóm lại, hai nhân cách của tôi, xin hãy tin tưởng khoa học, được không?”

  An Như Cố: “…”

  Cặp nam nữ: “…”

  (Hết chương)

Advertisement
';
Advertisement