"Mẹ kiếp, người kia bị sao vậy, có phải bị ma nhập rồi không?"
"Trên mạng có người nói nhà ma này hiệu ứng đặc biệt cực kỳ chân thật, nhân viên hóa trang xong giống y như ma thật, chẳng lẽ thật sự có ma?"
"Bây giờ tôi sẽ đi tìm chủ livestream, cô ấy ở núi Xuất Vân gần đây, cách đây không xa."
Du khách lần lượt quay đầu lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy An Như Cố nổi bật giữa đám đông.
Bọn họ như gặp được cứu tinh mà lao về phía cô: "Hu hu hu hu hu, chủ livestream, người kia bị ma nhập rồi."
"Cứu mạng, cứu mạng, đại sư mau đuổi con ma trên người anh ta đi."
An Như Cố bị mọi người vây chật cứng, chỉ đành nhìn về phía nam sinh bò trên mặt đất kia, không nhìn thấy chút âm khí nào.
"Mọi người đừng sợ, anh ta không bị ma nhập."
Mọi người: "???"
Cô vừa dứt lời, người đàn ông đang bò trên mặt đất kia đứng dậy, thần sắc minh mẫn, không hề có dáng vẻ bị ma nhập.
Anh ta vỗ vỗ ngực, thần sắc vẫn còn hoảng sợ, quay sang những người bạn đồng hành khóc lóc nói: "Kịch bản xe buýt ma thật sự đáng sợ quá, không biết vì sao, đồng hồ của tôi không quay nữa.
"Tôi còn tưởng câu chuyện trong bối cảnh về tuyến xe buýt số 18 là thật."
Mọi người: "..."
Sau một hồi trao đổi, mới biết được người đàn ông này bị sợ hãi quá độ, dẫn đến xuất hiện tình trạng tiến hóa ngược, dùng cả tay chân chạm đất, chạy ra ngoài.
Video của anh ta bị người ta đăng lên hashtag #Nhà ma đạo quán Xuất Vân#, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
【Tôi đã nói nhà ma đó rất đáng sợ, các người không tin, bây giờ bị vả mặt rồi chứ.】
【Nhà ma quảng cáo không chân thật không lấy tiền, tôi trước kia cười nghiêng ngả, tôi bây giờ bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ông chủ, nhà ma này đỉnh quá.】
【Nói đi cũng phải nói lại, tôi chơi nhiều nhà ma như vậy, lần đầu tiên gặp được đoàn kịch tâm huyết như vậy. Có lúc, tôi thật sự cảm thấy nhân viên không phải người, mà là ma.】
【Cậu không phải người duy nhất đâu, quả nhiên là sản phẩm do chủ livestream sáng tạo, nhất định là sản phẩm chất lượng.】
An Như Cố đi vào bên trong nhà ma, người quản lý nhà ma——Tô Vĩ Trí đang hướng dẫn du khách: "Những ai muốn chơi kịch bản xe buýt ma thì đi theo lối đi đến sân sau. Những ai muốn chơi kịch bản âm hôn thì đi lên lầu một phòng 404."
Lúc này, Tô Vĩ Trí đột nhiên nhìn thấy An Như Cố đến, vui mừng đi tới: "Bà chủ, sao cô lại đến đây?"
An Như Cố thấy nhà ma hoạt động trật tự, liền nói: "Tôi đến xem tiến độ thi công của Ngôi nhà yêu quái, nhân tiện ghé qua nhà ma xem sao, cậu làm việc rất tốt."
Tô Vĩ Trí nghe được lời khen của cô, trong lòng xúc động không thôi, vội vàng báo cáo công việc: "Bây giờ nhà ma có hai kịch bản, một là kịch bản xe buýt ma, hai là kịch bản âm hôn.
"Cô Phương kia vừa có thể hát đồng dao, lại có thể đóng vai cô dâu, là nhân viên xuất sắc nhất tháng này."
Trong mắt An Như Cố lóe lên tia kinh ngạc.
Chuyện bị ép kết hôn với vua quỷ ở làng Giang Thủy trước kia chắc chắn là nỗi ám ảnh trong lòng của Phương Thượng Thiện, vậy mà cô ấy lại đồng ý tham gia kịch bản âm hôn?
Cô đi theo một đội khách mới đi vào, sau nhiều lớp thử thách liền đến phòng tân hôn. Chính giữa phòng tân hôn không phải là giường cưới, mà là một chiếc quan tài.
Theo gợi ý trong manh mối, đạo cụ quan trọng nằm bên trong quan tài.
Những vị khách này không thể không nhịn sợ hãi, mở quan tài ra.
Cô dâu ma mặc áo cưới màu đỏ thẫm, nằm yên tĩnh trong quan tài, trên bụng đặt chiếc hộp điêu khắc.
Mọi người vui mừng không thôi: "Tìm thấy rồi, tìm thấy chìa khóa ra ngoài rồi."
"Cái phó bản này cũng không khó như tôi tưởng tượng."
Một người đàn ông vươn tay nắm lấy chiếc hộp, đang định lấy lên thì bị đôi tay lạnh lẽo ấn xuống. Cơn lạnh lẽo vô tận truyền đến từ làn da tiếp xúc, khiến người ta rùng mình.
Cô dâu ma bỗng chốc ngồi thẳng người dậy từ trong quan tài, mở khăn che đầu ra, ánh mắt vừa oán hận lại mong mỏi, vừa thút thít lại như muốn nói điều gì.
"Sống cùng chăn gối, c.h.ế.t cũng chung huyệt, hãy chôn cùng tôi đi."
Mọi người bị dọa hết hồn, tiếng thét chói tai vang lên liên tục.
Khuôn mặt nhợt nhạt của cô dâu ma bỗng chốc lăn dài hai hàng nước mắt, để lại vệt m.á.u đỏ tươi.
Họ gần như bị dọa cho hồn bay phách lạc, liền lăn lộn chạy trở về căn phòng thứ hai từ cuối lên.
"A a a a a, tôi không thấy cô ta nhỏ thuốc nhỏ mắt mà, sao cô ta có thể chảy nhiều nước mắt như vậy?"
"Mùi m.á.u đó ngửi có mùi tanh nữa, hình như là m.á.u thật, cứu mạng!"
Phương Thượng Thiện thấy mọi người bị cô dọa chạy mất, nheo mắt cười, nụ cười hiền hòa.
Trước kia chưa từng giả ma dọa người, không biết dọa người lại vui như vậy, bây giờ làm nhân viên nhà ma mới biết nhìn người khác bị mình dọa cho sợ chạy mất dép thì thú vị đến nhường nào.
Cô ta đang vui vẻ thì, ánh mắt bỗng liếc thấy bên cạnh còn có một người.
Ơ, sao lại có người không bị cô ta dọa chạy, gan lớn thế?
Cô ta nhìn kỹ lại, thì ra là bà chủ đến, vội vàng chào hỏi: "An tiểu thư."
An Như Cố nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Cô chơi vui lắm."
Phương Thượng Thiện hơi xấu hổ cười cười: "Trước kia là người khác dọa tôi, bây giờ là tôi dọa người khác, khá thú vị."