Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Cúi đầu xuống, nhổ bát canh gà mà cô vẫn luôn ngậm trong miệng ra.

Căn phòng trong cùng ở tầng hai

Tô Tử Kiện nằm mơ thấy mình bị ma quỷ đuổi giết, ma quỷ cắn tay anh ta, cắn đến m.á.u me be bét.

Cảm giác đau đớn trong mơ như thật, giống như có người thực sự c.h.ặ.t t.a.y anh ta một nhát.

"A a a a a."

Anh ta đau đến mức không chịu nổi, cả người co giật, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Mí mắt nặng trĩu được mở ra, mọi thứ trước mắt đều xa lạ.

Bức tường căn phòng được trang trí chủ yếu bằng màu hồng và màu xanh, gam màu ấm áp và cổ tích. Trong phòng thay đồ có rất nhiều quần áo trẻ em, mũ và khăn quàng cổ.

Trên mặt đất vương vãi vô số đồ chơi đắt tiền: Lego, búp bê, trò chơi ghép hình.

Ở giữa phòng là chiếc giường công chúa tinh xảo, màn voan màu hồng nhạt bao phủ lấy chiếc giường, như mộng như ảo.

Hầu như không đứa trẻ nào bước vào đây mà có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.

Anh ta sững người, kết quả tay trái lại truyền đến cơn đau dữ dội, nghiêng đầu nhìn, đồng tử co rút lại.

Tay trái bị rạch một vết sâu hoắm, bên dưới cổ tay là chiếc bát sứ trắng xanh.

Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương, tí tách nhỏ giọt vào bát sứ trắng, b.ắ.n tung tóe những bông hoa m.á.u nhỏ xíu.

Thì ra giấc mơ bị ma quỷ cắn tay cũng có phần là thật, có người đã c.h.é.m anh ta một nhát!

Anh ta kinh hãi, lập tức cố gắng vùng vẫy, nhưng lại bị dây thừng trói chặt vào ghế, không thể động đậy.

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng rên khe khẽ, Tô Tư Tư tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô ta hét lên: "A a a, đây là đâu?"

Rõ ràng cô ta đang ăn cơm ngon lành, sao tỉnh dậy lại đột nhiên ở một nơi xa lạ? Hình ảnh cuối cùng trong đầu cô ta là, đẩy vai anh trai, gọi anh trai dậy.

Đúng rồi, anh trai.

Tô Tử Kiện nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, cố gắng xoay đầu chín mươi độ, nhìn về phía sau, mắt mở to kinh ngạc.

Thì ra anh ta và Tô Tư Tư đều bị trói vào ghế đá cẩm thạch, hai người luôn quay lưng về phía nhau.

"Tư Tư đừng sợ, anh ở đây."

Nghe thấy Tô Tử Kiện cũng ở đây, Tô Tư Tư nghẹn ngào nói: "Anh, chuyện gì vậy, tại sao chúng ta lại bị trói ở đây? Nhà an toàn như vậy, sao lại có kẻ bắt cóc đột nhập vào được?"

Tô Tử Kiện cũng rất hoang mang và sợ hãi, nhưng để trấn an Tô Tư Tư, anh ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Đừng sợ, anh sẽ cứu em."

Vừa dứt lời, anh ta liền giãy giụa dữ dội, cố gắng thoát khỏi dây thừng. Nhưng cả người bị trói chặt, cánh tay căn bản không thể động đậy.

Anh ta nhúc nhích người lên xuống, dây thừng càng siết chặt hơn, khiến anh ta rất đau.

Thấy anh trai khỏe mạnh như vậy mà cũng bất lực, Tô Tư Tư càng thêm sợ hãi và hoang mang. Bất kể là ai, mau đến cứu cô ta với.

Đúng rồi, bố mẹ không có ở đây, hy vọng họ không bị bắt cóc, rồi mang tiền chuộc đến chuộc cô ta!

Nhưng đợi mãi, vẫn không có động tĩnh gì. Sự chờ đợi dài đằng đẵng đã đánh gục phòng tuyến tâm lý của cô ta, khiến cô ta gần như sụp đổ.

Cô ta không kìm được mà nói: "Tôi không muốn bị bắt cóc, đáng sợ quá. Bố ơi, mẹ ơi, mau đến cứu con."

Lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một đôi nam nữ lần lượt bước vào.

Họ ăn mặc sang trọng, tóc tai chải chuốt gọn gàng, khí chất cao quý, như đang đi dự tiệc vậy.

Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: "Đồng Đồng trước đây cũng từng bị bắt cóc rồi, chẳng có gì đáng sợ cả, Tư Tư đừng sợ nhé."

Tô Tư Tư và Tô Tử Kiện: "???"

Đồng Đồng là tên ở nhà của Tô Uyển - chị gái Tô Tử Kiện. Cả hai đều biết cô ta từng bị bắt cóc, hơn nữa sau đó còn bị bọn chúng bán đi.

Tô Tư Tư vô thức lờ đi cái tên Đồng Đồng mà cô ta ghét cay ghét đắng, vui mừng khôn xiết: "Mẹ, con biết mẹ nhất định sẽ đến cứu con."

"Ừ." Người phụ nữ mỉm cười gật đầu.

Ngay lúc hai anh em đang vui mừng, thì bố Tô bước đến bên cạnh Tô Tử Kiện, cầm chiếc bát sứ trắng xanh lên.

Để lâu như vậy, bát sứ đã đầy một nửa, miệng bát dính đầy bọt m.á.u đỏ tươi, chính là m.á.u của con trai ông ta.

Thấy bố mình đến, Tô Tử Kiện như nhìn thấy vị cứu tinh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Bố, bố đến thật đúng lúc, nếu không thì con sẽ bị bọn bắt cóc g.i.ế.c c.h.ế.t mất."

Môi anh ta khô nứt, nhợt nhạt, tay trái thỉnh thoảng run rẩy, là dấu hiệu của việc mất m.á.u quá nhiều.

Người đàn ông lịch lãm nhìn chiếc bát, giọng nói có chút cười cười: "Bảo bối, đến giờ ăn rồi."

Tô Tử Kiện: "?"

Advertisement
';
Advertisement