Tô Tử Kiện sợ làm em gái sợ, nên đành giấu diếm: "Anh... anh nhớ em, nên về xem em một chút."
Tô Tư Tư vừa định lên tiếng, thì có người đi từ ngoài vào.
Cô ta nhìn thấy Thương Nguyệt, trong mắt hiện lên tia ác ý, anh trai sao lại dẫn một cô gái xinh đẹp quyến rũ về nhà giờ này, chẳng lẽ là bạn gái của anh ấy?
Không thể nào, rõ ràng anh trai thích cô ta nhất mà.
Thương Nguyệt là con ma đã sống bốn trăm năm, suy nghĩ nông cạn của Tô Tư Tư làm sao qua được mắt cô ấy.
Cô ấy cười khẩy, sau đó quay đi, không thèm nhìn Tô Tư Tư nữa.
Tô Tư Tư tức tới nổi n.g.ự.c muốn nổ tung, chỉ còn cách bám chặt lấy tay anh trai, tuyên bố "chủ quyền" của mình.
Còn An Như Cố đứng ngoài cửa quan sát bấy lâu cũng bước vào.
Trong âm dương nhãn, ngôi nhà này bị bao phủ bởi luồng âm khí nồng nặc, khí đen như thực chất, giống như sắp nhỏ ra mực.
Âm khí nặng nề, đây là "âm trạch".
Thấy An Như Cố đi vào, Tô Tử Kiện liền tiếp đón: "Mời cô ngồi."
Sau đó, anh ta lại sai người giúp việc mang trà lên.
Để không làm người nhà sợ hãi, anh ta còn thay đổi cách xưng hô.
Tiếp đó, anh ta ngồi xuống đối diện An Như Cố, lo lắng hỏi: "An tiểu thư, cô đã nhìn ra chuyện gì rồi sao?"
An Như Cố nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, hương trà nồng nàn, thơm ngát.
Cô cầm ly trà, nhìn lên lầu: "Căn phòng bên trái tầng hai, là phòng của ai vậy?"
Tô Tử Kiện nhìn theo hướng cô chỉ, lòng thấm thía lo lắng: "Đó là phòng của chị tôi. Hóa ra thực sự là chị ấy..."
Anh ta tức giận đến mức mắt đỏ lên, chị ấy muốn động đến ai cũng được, nhưng không được động đến em gái anh ta!
An Như Cố không muốn nói nhiều với người đàn ông "mù quáng vì tình yêu" này, lại uống một ngụm trà, lặng lẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Lúc này, người giúp việc bên cạnh bước tới, cười nói: "Đến giờ ăn tối rồi ạ."
Tô Tử Kiện sờ bụng, hôm nay anh ta quá lo lắng, suýt nữa quên cả ăn.
"Vâng, tôi xuống ngay." Tô Tử Kiện quay đầu nhìn An Như Cố, lịch sự nói: "Đại sư, chúng ta đi gấp quá, hình như cô chưa ăn tối, không bằng dùng bữa tối với gia đình tôi luôn đi. Có thực mới vực được đạo chứ."
An Như Cố khẽ gật đầu, đồng ý: "Được."
Phòng ăn nhà cũ họ Tô rất rộng, không khác gì nhà hàng cao cấp bên ngoài, trông rất sang trọng.
Tô Tử Kiện rõ ràng rất quen thuộc với điều này, cười nói: "Đầu bếp trong nhà là đầu bếp của khách sạn năm sao, nấu ăn rất ngon. Tôi ở ngoài bao lâu nay, nhớ nhất là món ăn của đầu bếp."
Lúc này, bố Tô và mẹ Tô cũng đi xuống lầu. Cả hai đều đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng lại rất biết cách chăm sóc bản thân, trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Người đàn ông điển trai lịch lãm, người phụ nữ xinh đẹp hiền hậu.
Thấy An Như Cố, bố Tô dừng bước, lịch sự chào hỏi: "Cháu là bạn của Tử Kiện sao?"
An Như Cố khẽ gật đầu: "Vâng ạ."
Bố Tô cười hiền hậu: "Tử Kiện ít khi dẫn bạn bè về nhà lắm, cháu cứ tự nhiên nhé."
Mẹ Tô ban đầu còn hơi hiểu lầm, nhưng thấy Thương Nguyệt cũng ở đây, nên thu hồi suy nghĩ, cười hiền hậu: "Tử Kiện nhà chúng tôi nó hơi ngốc nghếch, làm phiền hai cháu rồi."
An Như Cố khẽ cười, không nói gì thêm.
Cô và Tô Tử Kiện không phải bạn bè gì, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.
Nếu không phải Tô Tử Kiện không muốn làm người nhà sợ hãi, thì cô đã nói thẳng rồi.
Lúc này, người phục vụ đã mang các món ăn lên, có cả món Tây lẫn món Trung. Bít tết tiêu đen, sò điệp hấp, súp vi cá, sườn xào chua ngọt, cá chép sốt...
Món nào cũng được bày biện đẹp mắt, bàn ăn đầy ắp, không khác gì "bữa tiệc vua chúa".
An Như Cố nhìn món thịt viên hầm trước mặt, nước dùng trong vắt, rau xanh như ngọc bích, hương thịt thơm ngon phả vào mặt, khiến người ta thèm thuồng.
Nhưng không hiểu sao, mắt phải cô lại giật giật, trong lòng có chút bất an.
Bố Tô quay sang Tô Tư Tư: "Tư Tư, hôm nay bố hơi nặng lời với con, sau này bố sẽ rút kinh nghiệm."
Vẻ mặt ông ta tràn đầy yêu thương, đúng là một người cha tốt.
Tô Tư Tư cảm động trong lòng, rõ ràng là bữa tiệc cô ta tổ chức quá ồn ào, bố mắng cô ta một câu cũng là đúng rồi, vậy mà ông ta còn xin lỗi cô ta.
Chính vì có bố mẹ như vậy, nên cô ta mới muốn giữ chặt lấy gia đình này, bằng mọi giá.
Cô ta nở nụ cười ngây thơ: "Con biết rồi bố, con không trách bố đâu, ăn cơm thôi ạ."
"Tốt, vậy bố không nói nữa, ăn cơm thôi!"
Chủ nhà đã lên tiếng, mọi người liền bắt đầu dùng bữa.
Còn An Như Cố lại chỉ cầm thìa lên, không vội ăn.
Lúc này, nhân lúc mọi người không chú ý, một làn khói nhẹ nhàng bay ra từ chiếc hộp đựng Trường Minh Đăng bên cạnh, tạo thành hai chữ trước mặt cô.
"Có độc!"
(Hết chương)