Đây là chiêu thức cô đột nhiên nghĩ ra cách đây hai ngày, kiếm gỗ đào nhất định phải sử dụng khi đối mặt trực tiếp, vẽ bùa chú trong không khí cũng cần một khoảng thời gian. Bây giờ là thời đại s.ú.n.g ống, vũ khí lạnh khó tránh khỏi lỗi thời.
Nếu có cách tấn công nào nhanh như đạn thì tốt biết mấy.
Vì vậy, cô nhắm đến chú ngữ Kim Quang, trước đây cô từng dùng kim quang bên ngoài cơ thể để loại bỏ âm khí ở rất nhiều nơi, ví dụ như chiếc xe buýt số 18 trong truyền thuyết đô thị.
Cô suy ra từ một, rất nhanh đã lĩnh hội được cách sử dụng khác của kim quang, biến kim quang thành một vật tinh xảo - kiếm bay.
Sau khi luyện tập vô số lần ở đạo quan, cô càng ngày càng thuần thục.
Hai nữ minh tinh ngơ ngác gật đầu, tin là thật.
Hoá ra đại sư đều lợi hại như vậy!
Nếu ở đây có người khác biết chú ngữ Kim Quang, chắc chắn sẽ mắng cô té tát.
Rất nhiều người cả đời chỉ có thể giấu kim quang trong cơ thể, chỉ có bản thân nhìn thấy, căn bản không thể hiện ra bên ngoài, càng không cần nói đến việc biến nó thành kiếm bay.
Chu Lạc Nhi chưa từng thấy kiếm bay ánh sáng vàng, lập tức sợ hãi, cả người luống cuống, nhạy bén nhận ra chủ nhân của thanh kiếm bay kia đang đối đầu với cô ta.
Cho đến khi kiếm bay ánh sáng vàng biến mất, cô ta vẫn vô cùng sợ hãi, không kịp che giấu, trực tiếp hỏi ngọc bội: “Là cậu làm sao?”
Giọng nói non nớt vang lên: “Không phải.”
Chu Lạc Nhi hoảng hốt, sao lại có người khác biết loại pháp thuật này?
Cô ta quay đầu nhìn lại, Tô Thành thấy mọi chuyện bại lộ, vẻ mặt hoảng hốt chạy về phía sau: “Đại sư cứu mạng, hồ ly tinh muốn ăn thịt người!”
Chu Lạc Nhi hoàn toàn hiểu ra, thảo nào hôm nay Tô Thành lại khác thường như vậy, thì ra là đã mời đại sư đến để đối phó với cô ta.
Cô ta nghĩ đến uy lực của kiếm bay ánh sáng vàng, theo bản năng hỏi: “Cậu có đánh thắng được đại sư này không?”
Hồ Lai dứt khoát nói: “Không được.”
Cô ta nghe thấy câu trả lời như vậy, thậm chí còn không kịp lấy túi xách, vội vàng đứng dậy, chạy về phía cửa.
Nếu Hồ Lai bị đại sư bắt đi, giấc mộng đẹp của cô ta sẽ chấm dứt tại đây.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên.
Một thanh kiếm gỗ đào trông như bằng đồng thau chắn ngang giữa cô ta và cửa ra vào, chặn đường cô ta.
Giọng nói trong trẻo như suối chảy róc rách vang lên bên tai: “Vội vàng đi như vậy làm gì? Đã phụ lòng trà ngon rồi.”
Chu Lạc Nhi cúi đầu nhìn kiếm gỗ đào, rõ ràng là kiếm gỗ, nhưng lại toả sáng ánh kim loại, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.
Cô ta không hề nghi ngờ, da thịt của mình so với kiếm gỗ đào chẳng khác nào trứng chọi đá.
Cô ta cười gượng gạo, lùi về sau hai bước, giơ hai tay lên: “Đừng ra tay, có gì từ từ nói.”
Sau khi nhìn rõ gương mặt của vị đại sư này, mắt cô ta trợn tròn.
Tóc đen, da trắng, lông mày, đôi mắt thanh tú, trông như tiên hạc giáng trần.
Cô ta rất muốn ghen tị với những cô gái xinh đẹp khác, nhưng chỉ khi hai bên không chênh lệch nhau quá nhiều mới có thể ghen tị, còn khi chênh lệch quá xa, cô ta chỉ có thể ngước nhìn từ xa, không thể nào nảy sinh một chút tà niệm nào.
An Như Cố hạ kiếm gỗ đào xuống, ánh mắt đánh giá ngọc bội hình con hồ ly trên cổ cô ta: “Muốn nói chuyện tử tế thì trước tiên cô phải giao nó ra đây.”
Chu Lạc Nhi không ngờ cô lại có thể tìm ra chỗ ẩn náu của con hồ ly, cô ta vội vàng đưa tay lên che ngọc bội, tránh ánh mắt của mọi người: “Đây là bảo vật gia truyền của nhà tôi, không thể đưa cho các người.”
Lương Tinh nhớ lại hình dáng của mặt dây chuyền vừa rồi, trong lòng có chút cạn lời: “Đồ rẻ tiền chín tệ chín, cũng là bảo vật gia truyền của nhà cô sao?”
Chu Lạc Nhi: “…”
Cô ta cụp mắt xuống, đây thật sự là ngọc bội mua đại trên mạng. Vì muốn duy trì ảo ảnh, cô ta phải để hồ ly ở bên cạnh mình mọi lúc. Nhưng ngọc tốt có thể nuôi dưỡng hồn phách, dù bây giờ đã giàu có, cô ta cũng không nghĩ đến việc đổi cho hồ ly một chỗ ở khác.
Giao con hồ ly ra, chẳng khác nào mất đi tất cả những gì cô ta đang có, còn không bằng để cô ta c.h.ế.t đi.
Cô ta cắn môi, vẻ mặt như sắp khóc, bắt đầu đánh vào tình cảm: “Đại sư, hồ ly chỉ muốn giúp tôi, nên mới giúp tôi thi triển thuật mê hoặc. Thời đại này, nhan sắc là chính nghĩa, trước đây tôi không xinh đẹp, sống rất mệt mỏi, chỉ muốn sống tốt hơn một chút, tôi sai chỗ nào chứ?”
Hai nữ minh tinh khác nghe vậy, dù rất oán hận Chu Lạc Nhi, nhưng cũng phải thừa nhận xã hội hiện nay thật sự coi trọng nhan sắc.
Thế nhưng An Như Cố lướt qua gương mặt cô ta, cô đã nhìn thấy gương mặt thật của cô ta bằng Âm Dương Nhãn: “Ai cũng thích cái đẹp, nhưng thích cái đẹp cũng không thể vứt bỏ ranh giới đạo đức của bản thân, nếu không chẳng khác nào cầm thú? Bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục ruỗng.”
Chu Lạc Nhi cắn môi đến mức sắp chảy máu, muốn phản bác nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, dù sao cô ta thật sự đuối lý.
Nữ minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ rất phổ biến, chỉ cần không phủ nhận việc phẫu thuật thẩm mỹ, thì cũng không tính là lừa dối.
Nhưng cô ta từ đầu đến cuối đều là lừa dối, hơn nữa còn “bắt cá tám tay”, chen chân vào mối quan hệ của người khác.
Cô ta nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể ngụy biện: “Tôi chỉ muốn mơ một giấc mơ mà thôi, chờ đến khi tôi hoàn toàn vui vẻ, tôi sẽ rời khỏi giới giải trí, không thi triển thuật mê hoặc cho họ nữa.”