Trước đây, khi còn là người bình thường, cô ta chỉ có thể xem phim truyền hình, đọc tin tức giải trí mới có thể biết được một chút về cuộc sống của anh ta.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô ta đã được như ý nguyện bước chân vào giới giải trí, hơn nữa, nam thần mà cô ta từng yêu thầm cũng thích cô ta.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô ta, giọng nói có chút do dự: “Hay là đừng đi gặp anh ta nữa?”
Chu Lạc Nhi dừng bước, nhìn xung quanh, sau khi phát hiện không có ai, cô ta mới hạ giọng nói: “A Lai, tớ thích anh ta lắm. Anh ta khó khăn lắm mới hẹn tớ một lần, cậu cứ để tớ đi đi.”
“Nhưng mà anh ta chỉ thích gương mặt của cậu thôi, hai người sẽ không có kết quả đâu.”
Tim Chu Lạc Nhi như bị d.a.o đâm, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cậu cứ để tớ mơ thêm một lát nữa đi! Đúng rồi, cậu nhớ “thả thính” anh ta thêm một chút nữa, tớ sợ là hết tác dụng rồi.”
“…Được.”
Nghe thấy câu trả lời của anh ta, Chu Lạc Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có chút buồn bực, dường như A Lai đang giận cô ta.
Có lẽ là vì cô ta đòi hỏi quá nhiều.
Hồ Lai là con hồ ly mà cô ta nhặt được trên núi lúc về quê ăn Tết. Chân của nó bị kẹp bởi bẫy thú, m.á.u me đầm đìa.
Cô ta đưa nó về nhà, cẩn thận chăm sóc. Đôi mắt của con hồ ly rất linh động, giống như có thể hiểu được lời cô ta nói, rất có linh tính.
Cô ta sống như một người vô hình, vì muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại, nên bắt đầu “đu idol”. Có lẽ là càng thiếu gì thì càng muốn có cái đó, cô ta đặc biệt thích những chàng trai đẹp trai.
Thỉnh thoảng, cô ta lại lấy ảnh “đu idol” của mình cho con hồ ly xem, kích động nói, nếu như có thể hẹn hò với idol thì tốt biết mấy.
Con hồ ly dường như đang chăm chú lắng nghe, nhìn cô ta chằm chằm, vô cùng chân thành.
Nhưng sau khi khỏi hẳn, con hồ ly để lại một ít quả mọng rồi bỏ đi.
Thấy người bạn hồ ly của mình rời đi, trong lòng cô ta vô cùng đau buồn, tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Không ngờ nó đi tu luyện, lúc quay trở lại còn muốn báo đáp cô ta.
Cô ta nói muốn nó giống người, nó liền hóa thành hình người, thành tinh, còn nói muốn báo đáp cô ta.
Cô ta kích động vô cùng, lập tức hỏi có thể khiến người khác yêu mình hay không. Con hồ ly có vẻ rất do dự, nhưng cuối cùng nó vẫn đồng ý, thi triển yêu thuật cho cô ta.
Vì vậy, cô ta được như ý nguyện, hẹn hò với thành viên nhóm nhạc nam mà mình thích. Dựa vào thuật mê hoặc của con hồ ly, cô ta muốn gì được nấy, những nam minh tinh mà cô ta để ý đều yêu cô ta say đắm.
Ban đầu, cô ta cũng có chút áy náy, biết rõ đây là lừa dối. Nhưng lừa dối nhiều rồi, nợ nần chồng chất, cô ta dần dần quen với việc này.
Hơn nữa, cô ta nhanh chóng bị hào quang và sự phù phiếm của giới giải trí che mờ lý trí, ai mà không thích được vô số minh tinh vây quanh, có rất nhiều fan hâm mộ yêu mến cơ chứ?
Cô ta muốn càng ngày càng nhiều, nhưng Hồ Lai chưa bao giờ từ chối. Cô ta nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, phải chăng Hồ Lai thích cô ta?
Rất có thể, nếu không thì sao nó có thể giúp đỡ cô ta vô điều kiện như vậy, chẳng phải những con ma nữ, yêu nữ trong “Liêu trai chí dị” đều là “ân cứu mạng, lấy thân báo đáp” sao?
Được nuông chiều sinh hư, cô ta càng ngày càng quá đáng.
Cô ta thu hồi suy nghĩ, phấn khích đi vào quán trà, chuẩn bị gặp mặt nam minh tinh mà mình từng yêu thầm.
Đến căn phòng đã hẹn trước, cô ta đẩy cửa ra, Tô Thành đẹp trai, phong độ đang bưng chén trà, yên lặng thưởng thức, dáng vẻ phóng khoáng hệt như trong phim truyền hình.
Mắt Chu Lạc Nhi sáng rực, cô ta mím môi, kìm nén sự kích động trong lòng, bước đến đối diện Tô Thành: “Anh đợi em lâu chưa?”
Tô Thành tỏ vẻ ân cần, ánh mắt thâm tình: “Anh cũng vừa mới đến thôi.”
Mặt Chu Lạc Nhi đỏ bừng, trong lòng gào thét, a a a a a, anh ấy dịu dàng quá!
Tô Thành đặt chén trà xuống, như nhớ ra điều gì đó, anh ta cầm điện thoại lên xem: “Xin lỗi em, bạn gái anh còn đang đợi anh ở nhà, anh chỉ có thể ở đây với em ba mươi phút thôi.”
Chu Lạc Nhi giả vờ kiêu kỳ, “ừ” một tiếng: “Được ạ.”
Cô ta biết anh ta có bạn gái, nhưng vẫn để con hồ ly “thả thính”. Dù sao cô ta cũng sẽ không lên giường với anh ta, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác được người mà mình từng ngưỡng mộ yêu thích.
Vì vậy, cô ta không cảm thấy có lỗi với bạn gái của anh ta.
Tô Thành không dám nhìn thẳng vào người đối diện, anh ta nghiêng người, cầm túi xách lên, ý tứ sâu xa nói: “Anh thấy ảnh của em trên mạng rồi, sao em với lúc trước trông khác nhau vậy?”
Chu Lạc Nhi khựng lại, nụ cười có chút gượng gạo: “…Con gái mười tám tuổi thay đổi nhan sắc là chuyện bình thường mà anh.”
Cô ta không thể nói là do ảo ảnh ban cho cô ta một gương mặt mới được.
Tô Thành cố gắng giữ bình tĩnh, cảm giác như bản thân đã dồn hết kỹ năng diễn xuất vào lúc này, anh ta thản nhiên nói: “Vậy em thích anh không?”
Chu Lạc Nhi rất muốn nói là thích, nhưng vì muốn “thả thính” nên cô ta không nói ra lời thật lòng, giả vờ chê bai: “Anh nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ là bạn thôi.”
Tô Thành: “…”
Cô ta thèm muốn cơ thể của anh ta như vậy, mà miệng lưỡi còn không thành thật?