Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Người bạn cùng phòng có hơi nghi ngờ: "Cậu đâu có thiếu tiền, sao lại phải đi viết thuê, mệt c.h.ế.t chứ, còn không bằng chơi game với tôi."

Trong mắt Vương Minh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, cười nói: "Tiền không phải là quan trọng, sở thích mới là quan trọng nhất."

Mấy người bạn cùng phòng nhìn nhau, bỗng cảm thấy Vương Minh thật cao thượng.

Rõ ràng mọi người đều là bạn học cùng lớp, họ thì đang giải trí, Vương Minh đã bắt đầu tìm việc làm. Hơn nữa nhận viết thuê có thể củng cố kiến thức, dù sao cũng tốt hơn là chơi điện thoại và chơi máy tính.

Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy chiếc điện thoại trong tay có hơi nóng, so với Vương Minh, bọn họ thật sự quá an nhàn rồi!

Một người bạn cùng phòng sáng mắt lên, nhịn không được nói: "Tôi cũng muốn thử, dẫn tôi theo với."

Động tác trên tay Vương Minh khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: "... Khách hàng của tôi tuổi tác không giống nhau, có người còn nhỏ tuổi, cũng có người lớn tuổi, tình hình của mỗi người mỗi khác. Nếu cậu muốn tham gia thì có thể trực tiếp tìm một cửa hàng nhận viết thuê trên mạng, nói với nhân viên chăm sóc khách hàng là cậu muốn làm người viết thuê là được."

Bạn cùng phòng hiểu ra, giơ ngón cái lên: "Được được, tôi biết rồi."

Các bạn cùng phòng gần như đều động tâm, dù sao bình thường cũng quá rảnh rỗi, hoàn toàn có thể giúp người khác viết bài tập kiếm tiền.

Tóm lại là, học tập Vương Minh!

Vương Minh đón nhận ánh mắt sùng bái của mọi người, nhịn không được cúi đầu xuống, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa thấp thỏm.

Kỳ thực hắn ta không phải đang nhận viết thuê, mà đang làm chủ tiệm. Thứ hắn ta bán chính là đồ lót "nguyên vị".

Hắn ta dậy thì rất sớm, từ nhỏ đã rất tò mò về người khác giới. Hơn nữa lúc học cấp ba áp lực rất lớn, không cách nào trút bỏ được dục vọng quá độ, cứ kiềm nén như vậy, tâm lý bắt đầu trở nên vặn vẹo. Chỉ cần nhìn thấy đồ lót được phơi ở nhà dân ven đường là hắn ta đã có thể có phản ứng sinh lý.

Mang theo tâm lý biến thái, hắn ta gia nhập ban quản lý ký túc xá của hội sinh viên, hơn nữa còn trở thành phó ban. Mỗi tuần đều có thể đến ký túc xá nữ kiểm tra phòng.

Do dục vọng trong lòng cuồn cuộn sôi trào, một ngày nọ, hắn ta nhân lúc những người bạn đồng hành không để ý, liền nhặt một chiếc quần lót rơi trên đất, lặng lẽ nhét vào túi.

Trong ký túc xá không có camera giám sát, hơn nữa không có bạn đồng hành nào phát hiện ra chuyện này, trong lòng hắn ta vô cùng vui sướng.

Tội phạm thường sẽ càng thêm to gan sau mỗi lần phạm tội thành công, hắn ta cũng vậy, nhân lúc kiểm tra vệ sinh, hắn ta càng trộm càng nhiều đồ lót.

Tiếp đó, hắn ta cảm thấy một mình mình thưởng thức vẫn chưa đủ, thế là lên mạng tìm kiếm đồng bọn. Không ngờ lại phát hiện ra một thế giới mới, rất nhiều người thích đồ lót nguyên vị. Hắn ta tìm được một nhóm như vậy, đăng ảnh "chiến lợi phẩm" của mình lên nhóm, nhận được vô số sự ngưỡng mộ và ghen tị.

Có người nhắn tin riêng hỏi hắn ta có bán không.

Kỳ thực hắn ta không thiếu tiền, nhưng mà được người khác sùng bái thật sự rất sung sướng, thế là hắn ta đồng ý, rao bán đồ lót trong nhóm.

Lúc này, điện thoại của hắn ta bỗng nhiên vang lên hai tiếng "ting ting", cầm lên xem thì ra là khách hàng trong nhóm nhắn tin cho hắn ta: 【Đồ của cậu là thật sao? Sẽ không phải là tự mình mặc rồi nói với tôi là nguyên vị đấy chứ?】

Vương Minh: "..."

【Không mua thì thôi.】

Hắn ta đâu có thiếu tiền, căn bản không cần thiết phải lừa đảo, chỉ là muốn chia sẻ niềm vui mà thôi.

Cái nghề này không lừa già dối trẻ!

Qua một lúc, vị khách hàng kia nói: 【Vậy cho tôi năm cái đi, càng cũ càng tốt.】

【Tuần này bán hết rồi, tuần sau hẵng hay.】

Người thích đồ lót nguyên vị như hắn ta thật sự quá nhiều, dẫn đến tình trạng cung không đủ cầu. Nhưng "vặt lông cừu" nhiều quá dễ bị phát hiện, với ý nghĩ vừa khai thác vừa tiết kiệm, hắn ta chỉ dám trộm vài cái một tuần.

Chắc chắn sẽ không khiến bọn họ chú ý đâu! Vương Minh tự tin nghĩ.

Sau đó, hắn ta tiếp tục giơ tay đóng gói đồ lót, những chiếc đồ lót này sẽ được gửi đến nhiều thành phố khác nhau.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người giơ tay gõ cửa, giọng nói vang dội: "Có ai ở nhà không? Mở cửa nhanh lên."

Không biết vì sao, Vương Minh bỗng chốc có linh cảm chẳng lành.

"Có có có." Bạn cùng phòng tưởng là lãnh đạo đến kiểm tra phòng, vội vàng đứng dậy đi về phía cửa chính.

Sau khi mở cửa, anh ta không khỏi ngẩn người, lãnh đạo đến kiểm tra phòng thì thôi đi, sao lại còn đi cùng một đám con gái?

Thấy cửa mở, đám con gái kia ào một cái đi vào. Sau khi nhìn trái nhìn phải, ánh mắt bọn họ khóa chặt Vương Minh đang đóng gói bưu kiện ở ban công.

Thị lực của "Thích Ngủ" rất tốt, ánh mắt lập tức rơi vào một góc của chiếc túi ni lông màu đen.

Chiếc quần lót ren màu xanh lá cây kia chẳng phải là chiếc quần lót đã biến mất của cô sao?

Nhìn thấy nhiều người đi vào như vậy, Vương Minh sợ đến mức đánh rơi cả hộp bưu kiện trên tay, cả người luống cuống tay chân.

Xong rồi, hắn ta bị phát hiện rồi!

"Thích Ngủ" lập tức chạy tới, cầm chiếc quần lót ren màu xanh lá cây lên, cẩn thận xác nhận một lần, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

 

Advertisement
';
Advertisement