Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Thấy cô không trả lời, làn khói xanh lượn lờ liền biến thành dòng chữ mới: 【Ngươi đến đây ắt hẳn đã biết, nơi đây vàng bạc châu báu, thứ gì cũng có.】

An Như Cố: "..."

Vị mộ chủ này thật hào phóng, vậy mà lại bằng lòng đem đồ tùy táng cho người khác.

Vàng, bạc, sứ, ngọc, đá quý... Chỉ cần cô có thể nghĩ ra, thì trong lăng mộ này đều có.

Chỉ cần ước nguyện, là có thể mang đi một bảo vật vô giá, từ nay về sau chắc chắn sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh. Lời nói của ngọn đèn Trường Minh quả thật quá hấp dẫn, quá mê hoặc lòng người.

Thế nhưng, sắc mặt cô vẫn không đổi, trong lòng không một gợn sóng: "Vậy ba tên trộm mộ kia có ước nguyện gì không?"

Tiền tài bất ngờ ập đến chính là họa chứ không phải phúc, có thể là tiền bán mạng, cũng có thể là tiền của tương lai. Chỉ có tiền làm ăn chân chính mới là tiền nên tiêu.

Câu hỏi của cô tuy có dạng nghi vấn, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

【Có.】

Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt chìm trong suy tư, dường như đang do dự không biết nên chọn vàng bạc châu báu nào, ngọn đèn Trường Minh bằng sứ xanh kia bỗng cảm thấy thú vị.

Vài ngày trước, ngôi mộ đã bị bỏ hoang hàng trăm năm bỗng nhiên có ba tên trộm viếng thăm.

Ba tên trộm phá khóa, cướp bóc khắp nơi, từ tầng một đến tầng hai, rồi lại đến tầng ba, cũng chính là nơi nó đang ở.

Đã lâu lắm rồi nó không gặp người, nên cũng không ra tay giải quyết ba tên trộm kia, ngược lại còn thích thú đứng xem bọn chúng hăng say lục lọi khắp nơi.

Cho đến khi bọn chúng nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài: "Anh Trương, nghe nói đồ quý giá nhất đều được giấu theo người, hay là anh cạy cỗ quan tài này ra đi."

Tên Trương có vẻ giàu kinh nghiệm nhất lắc đầu, mắng: "Đồ ở dưới còn chưa tiêu hết, còn muốn tiêu đồ ở trên nữa à? Cẩn thận no c.h.ế.t đấy. Lấy mấy thứ dễ bán trước đi, mấy thứ khác cứ để đó, dù sao thì cũng chỉ có ba chúng ta biết nơi này, không cần phải gấp."

Ngọn đèn Trường Minh bỗng chốc sáng bừng, làn khói xanh cuồn cuộn bốc lên, chiếu sáng cả căn phòng.

Ba tên trộm mộ sợ đến tè ra quần, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu như bổ củi.

"Đại gia, chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, xin tha mạng!"

"Tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con thơ ba tuổi, tôi cũng không muốn làm cái nghề thất đức này đâu hu hu hu."

"Chúng tôi đi ngay đây, không lấy gì hết."

Ba tên trộm vừa khóc vừa van xin, nước mắt nước mũi tèm nhem, vì quá sợ hãi nên quần áo cũng ướt sũng.

Nhìn thấy bọn chúng đáng thương như vậy, ngọn đèn Trường Minh bỗng động lòng trắc ẩn: 【Các ngươi có thể lấy một bảo vật, coi như tiền tiêu vặt.】

Ba tên trộm xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng mới dám tin rằng ngọn đèn Trường Minh vậy mà có thể giao tiếp với bọn chúng, hơn nữa còn bằng lòng cho bọn chúng bảo vật.

Một tên trộm lau nước mắt, chọn viên đá quý mà hắn cho là đắt nhất. Một tên trộm khác xách quần, chọn nén vàng mà hắn yêu thích nhất.

Không biết có phải vì ngọn đèn Trường Minh trông có vẻ dễ nói chuyện hay không, mà lá gan của tên Trương cũng dần lớn lên.

Hắn đảo mắt, chỉ vào ngọn đèn Trường Minh: "Ta muốn mang ngươi đi."

Chỉ cần mang đi thần đèn, chẳng phải đồ đạc trong lăng mộ này đều là của hắn sao?

Ngọn đèn Trường Minh: "..."

Nó không ngờ tên này vậy mà lại dám để mắt đến mình. Sau khi suy nghĩ một hồi, nó nói: 【Ta không phải bảo vật, chọn lại đi.】

Tên Trương tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó, hắn liền chọn một bức tranh chữ treo ở tầng hai, thứ mà hắn cho là có giá trị nhất, có lẽ có thể bán được cả trăm triệu tệ.

Thế là, ba tên trộm mộ rời đi.

Nhưng bọn chúng nào có ngoan ngoãn chỉ mang theo một bảo vật rời đi. Ai đời thấy cả kho báu trị giá hàng trăm triệu tệ mà chỉ bằng lòng lấy đi vài chục triệu?

Hơn nữa, những kẻ chuyên đào mộ cướp của người c.h.ế.t như bọn chúng vốn dĩ không phải hạng người lương thiện, bản tính tham lam khiến chúng dễ dàng liều lĩnh làm bậy.

Vì vậy, chúng nhét đồ vào trong giày, giấu trong tóc, nhét vào áo, nhét vào quần, thậm chí nhét cả vào... hậu môn.

Sau khi rời khỏi lăng mộ, chúng phát hiện ra cơ thể không có gì khác thường, ngọn đèn Trường Minh cũng không tìm chúng gây phiền phức, trong lòng chúng càng thêm yên tâm.

Có vẻ như ngọn đèn Trường Minh chỉ có thể ở lại tầng ba, chúng lấy bảo vật ở tầng một và tầng hai hoàn toàn không sao cả.

Vì vậy, ngày hôm sau chúng lại lén lút quay lại, tiếp tục lấy vàng bạc, ngọc ngà, châu báu.

Chúng không ngờ rằng, kỳ thực, mộ chủ không hề muốn người khác quấy rầy cuộc sống yên bình của mình và vợ, nên đã từng nhờ một vị đại sư hạ lời nguyền lên tất cả vàng bạc châu báu. Nếu không hóa giải lời nguyền mà mang trực tiếp ra ngoài, chúng sẽ bị lời nguyền hút cạn sinh mệnh.

Ngọn đèn Trường Minh chỉ hóa giải lời nguyền cho một món bảo vật mà chúng đã ước nguyện, còn những thứ khác...

Những người thường ngày tích đức hành thiện có thể dùng phúc đức của bản thân và tổ tiên để chống lại lời nguyền trong một thời gian, nhưng những kẻ bất nhân bất nghĩa như chúng thì lấy đâu ra phúc đức?

Rất nhanh sau đó, chúng rơi vào hôn mê, cận kề cái chết.

...

Bên trong lăng mộ rộng lớn, làn khói xanh lượn lờ trước mặt An Như Cố, mang theo vẻ thần bí khó lường.

Trong không gian tĩnh lặng đến c.h.ế.t chóc, ngọn đèn Trường Minh nhìn thấy An Như Cố khẽ mấp máy môi, như thể sắp lên tiếng, trong lòng có chút kích động.

Sau hơn trăm năm, rốt cuộc cũng có người bước vào lăng mộ, không biết người này sẽ muốn bảo vật gì đây?

Dưới ánh mắt mong chờ của nó, An Như Cố rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói trong trẻo như dòng suối chảy róc rách trong không gian tĩnh lặng.

"Tôi muốn ngươi."

Ngọn đèn Trường Minh nghe vậy, trong lòng chợt lóe lên một tia u ám. Thoạt nhìn thì có vẻ thanh tao thoát tục, nhưng nội tâm cũng chẳng khác gì những tên trộm mộ trước đó.

Giống hệt như hắn...

 

Advertisement
';
Advertisement