Anh ta túm một cậu học sinh mặc đồng phục từ gầm bục giảng ra.
Cậu học sinh có vẻ ngoài đáng yêu, ôm đầu khóc lớn: "Cháu không cố ý, đừng bắt cháu đi tù hu hu hu!"
Mạch đập của cậu bé rất đều đặn, nhất cử nhất động đều rất linh hoạt, tiếng khóc như xé toạc cả bầu trời, rõ ràng là người sống sờ sờ.
Hiệu trưởng thấy cậu bé lại xuất hiện ở trường học, trong lòng đã hiểu rõ: "Chính là em giở trò phải không?!"
"Ban đêm trường học đã khóa cửa rồi, sao em vào được? Giả thần giả quỷ dọa người rất vui sao?"
Cậu học sinh ấp úng trả lời: "Em, em chui qua lỗ chó vào ạ."
Mọi người: "..."
Hiệu trưởng vừa tò mò vừa tức giận: "Một mình em chạy đến dãy nhà học này làm gì, em có biết là nguy hiểm lắm không?!"
Cậu học sinh ấp a ấp úng: "Em, em muốn nghỉ hè tiếp, không muốn đi học. Nếu như trường học có ma... thì có phải là không cần đi học nữa đúng không ạ?"
Hiệu trưởng: "???"
Mọi người: "???"
Khán giả trong livestream: "???"
Vì muốn được nghỉ học, cho nên cố tình tạo ra tin đồn trường học bị ma ám?
[Từng thấy con nít nghịch ngợm, chưa thấy đứa nào nghịch ngợm như đứa này, dám một mình xông vào dãy nhà học bị bỏ hoang, gan to thật.]
[Cách này hay đấy, lần sau đừng có mà nghĩ nữa.]
[Đứa nhỏ này thông minh như vậy, không đánh cho một trận thì thật đáng tiếc.]
Tuy nhiên, An Như Cố nhìn gương mặt cậu bé, lại cảm thấy có chút kỳ lạ, bấm đốt ngón tay tính toán, thì ra cậu học sinh này và cậu học sinh xấu số kia từng là bạn học cùng lớp.
Quả nhiên, dưới ánh mắt giận dữ của mọi người, cậu bé òa khóc nức nở: "Hơn nữa, em còn muốn chơi với bạn cùng bàn, em muốn tìm bạn ấy về!"
Vợ thầy Châu sững sờ, chợt nhớ ra tấm bảng tên lớp học này, lớp 3/4, hình như đúng là lớp học mà cậu học sinh kia bị ngã xuống.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía bàn học, trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ đặt ngay ngắn hai quyển sách, hơn nữa bên trên còn có cờ cá ngựa, cờ nhảy.
Cậu học sinh này chắc hẳn là ban đêm đã lẻn vào lớp học trống không này, ngồi vào chỗ của mình, bày trò chơi ra, giả vờ như hai người đang chơi cùng nhau.
Cô ấy không nhịn được lên tiếng: "Em không sợ sao?"
Cậu bé lau nước mắt, như thể rất tò mò tại sao cô ấy lại hỏi như vậy: "Không sợ ạ, nếu bạn ấy quay về, cũng sẽ không hại em."
Giọng nói tràn đầy sự ngây thơ và tin tưởng.
Mọi người lúc này mới biết, hóa ra là cậu bé muốn tìm người bạn của mình về, để chơi cùng, đồng thời cũng không cần phải đi học, một công đôi việc.
Một cậu học sinh tiểu học đi tìm người bạn ma của mình, kết quả lại tự mình tạo ra tin đồn ma ám.
[Tình bạn cảm động trời xanh.]
[Nói thật, nếu là người thân bạn bè của tôi, mà họ tỉnh táo, không làm hại tôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không sợ.]
[Thêm một phiếu nữa, bà nội tôi cả đời lam lũ, mấy năm trước qua đời, bây giờ tôi đã đi làm, có tiền rồi, rất muốn gặp lại bà một lần.]
Mặc dù có thể hiểu được cậu học sinh này, nhưng sự việc đã gây ra ảnh hưởng quá lớn, khiến trường học phải cho học sinh nghỉ học mấy ngày liền.
Vì vậy, cảnh sát và các thầy cô giáo đã dạy dỗ cậu bé một trận ra trò.
Bị mắng mỏ một hồi lâu, cậu bé òa khóc nức nở, tiếng khóc vang vọng khắp trường học, khiến người ta không khỏi tò mò, tại sao thân hình nhỏ bé như vậy lại có thể phát ra âm thanh lớn đến thế.
An Như Cố cúp máy xong, liền liên lạc với vị khách thứ ba có nickname là "Tiểu Vương Tử".
Người này lựa chọn xem bói qua video call, vì vậy cô mở trang cá nhân của đối phương, tìm nút kết nối video, bấm vào.
Điện thoại vừa kết nối, một người đàn ông xuất hiện trong livestream, anh ta khoảng hơn 30 tuổi, da dẻ trắng trẻo, ngoại hình cũng coi như ưa nhìn.
Anh ta cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng đều: "Chào cô streamer, tôi là fan cứng của cô, từ lúc cô mới livestream tôi đã theo dõi rồi."
"Cảm ơn anh, mời anh thanh toán phí xem bói, một quả pháo năng lượng cao."
"Tôi biết quy tắc của cô mà!" Người đàn ông hào phóng tặng ngay một quả pháo năng lượng cao.
Sau khi nhận được quà, An Như Cố nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương, nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó nói: "Theo lệ cũ, trước tiên nói về gia đình của anh. Anh sinh ra trong một gia đình khá giả, dòng họ đông người."
"Anh có một người em trai, hiện tại cha mẹ đều khỏe mạnh, tuy nhiên cha anh bị anh khắc chế, dẫn đến sức khỏe hơi yếu, đúng không?"
Tiểu Vương Tử lập tức gật đầu, trong mắt hiện lên tia sùng bái: "Đúng vậy ạ, gia đình tôi cũng coi như khá giả. Ông nội tôi sinh được năm người con trai, hai người con gái, cho nên dòng họ nhà tôi rất đông."
"Tôi và em trai tôi là anh em sinh đôi, bố tôi sức khỏe không được tốt, mắc bệnh mãn tính."
"Ba năm trước, anh có vận đào hoa, quen bạn gái, bất quá là kiểu "hồng nhạn truyền thư" của thời xưa, nói cách khác là kiểu yêu xa qua mạng, hai người chắc là quen nhau trên mạng đúng không?"
Vừa nghe đến chuyện yêu đương qua mạng, cư dân mạng trong livestream lập tức xôn xao.
[Chàng trai ơi, yêu đương qua mạng cần phải thận trọng đấy!]
[Không nói đến những nơi khác, chỉ riêng trong livestream này thôi, yêu đương qua mạng là y như rằng "lật xe" không trượt phát nào.]
Anh ta nhìn thấy những bình luận này, lập tức phản bác: "Chuyện yêu đương của tôi không phải là kiểu yêu đương qua mạng thiếu tin tưởng như bọn họ nói đâu, chúng tôi đã từng gọi điện thoại, gửi ảnh cho nhau rồi, chuyện tình yêu qua mạng của tôi chắc chắn sẽ không "lật xe"!"
Nghĩ đến bạn gái, trên gương mặt anh ta hiện lên vẻ dịu dàng, rõ ràng là rất yêu cô gái kia: "Chúng tôi đã yêu nhau được hơn một năm rồi. Năm sau tôi 30 tuổi, mối tình này là tôi nghiêm túc, tôi đã chuyển cho cô ấy hơn 20 vạn tệ để chuẩn bị kết hôn, tôi định mấy hôm nữa sẽ cầu hôn cô ấy."
"Hai chúng tôi ở khá xa nhau, cô xem khi nào thì tôi nên đến tìm cô ấy thì thích hợp hơn?"
An Như Cố khẽ thở dài: "Nói thật lòng, đối tượng yêu đương qua mạng của anh "xa tận chân trời, gần ngay trước mắt" đấy!"
Tiểu Vương Tử: "???"
Khán giả trong livestream: "???"