Chuyện người sống bị lập linh đường đã có từ rất lâu đời, thời trước, có một vị vương gia vì muốn hoàng đế không nghi ngờ mình, nên thường xuyên lập linh đường cho chính mình. Vị vương gia này có thể cho rằng việc người sống bị lập linh đường là vô dụng, nhưng giới huyền học đều biết chuyện này là có tác dụng.
Đặc biệt là những thứ như ngày tháng năm sinh, vật bất ly thân, tóc, móng tay… càng đầy đủ thì linh đường của người sống càng giống thật, ảnh hưởng đến người sống càng lớn.
Hứa Hãn trước mắt chính là một ví dụ điển hình nhất, tóc bạc trắng sau một đêm, cả người như sắp chết, nhìn thế nào cũng không sống được mấy ngày nữa.
Hứa Hãn nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng động nặng nề: “Rốt cuộc là ai hãm hại tôi? Quá đáng quá!”
An Như Cố chậm rãi lắc đầu: “Thông tin quá ít, tôi chỉ biết ông bị người ta lập linh đường, những chuyện khác thì không biết.”
Hứa Hãn suýt chút nữa cắn rách cả môi, cả người run lên vì tức giận, nhưng biết rõ bây giờ không thể làm gì, nên vội vàng cầu xin An Như Cố: “Vậy đại sư, cô đã nhìn ra rồi, cô có thể giải quyết được không? Nếu giải quyết được, năm mươi triệu chính là của cô!”
Những người khác nghe vậy, trong lòng không hề ghen tị, bởi vì bọn họ vẫn luôn cho rằng là do tà ma nhập thể hoặc phong thủy xung khắc, căn bản không nhìn ra được âm khí nhàn nhạt trên người Hứa Hãn là do bị người ta lập linh đường.
Trong giới huyền học, người tài giỏi sẽ được tôn trọng, cô có thể giải quyết được vấn đề mà bọn họ không giải quyết được, vậy thì xứng đáng được bọn họ kính trọng.
An Như Cố “ừm” một tiếng: “Tôi có cách.”
Cô từng đọc được cách hóa giải người sống bị lập linh đường trong sách thuật pháp của Mao Sơn, không cần phải đến tận nơi phá hủy linh đường, chỉ cần tìm người giấy thay thế là được. Cách làm cũng gần giống với cách hóa giải việc mượn vận cho Lương Tinh trước đó.
An Như Cố xin một tờ giấy đỏ, gấp tờ giấy đỏ thành hình người, viết ngày tháng năm sinh của Hứa Hãn lên người giấy, sau đó buộc tóc của ông ta lên người giấy.
Tiếp theo, An Như Cố đặt người giấy lên bàn, xung quanh bày ly rượu và cành liễu, rót rượu vào ly, cắm cành liễu vào ly rượu, châm lửa đốt người giấy.
Trong biển lửa, An Như Cố niệm chú: “Thiên thanh địa thanh, thị phi phân minh, hữu oan vô oan phân đích thanh minh, ngô bản vô tội, thế nhân thụ quá, hại ngô giả, tốc tốc thoái. Thế thân thế ngô thụ thử tội, Cửu Thiên Huyền Nữ cấp cấp như luật lệnh!”
Người giấy bị lửa thiêu rụi, một lúc sau, đã cháy được một nửa. Cho đến khi góc cuối cùng bị thiêu rụi, người giấy hóa thành một đống tro tàn.
Còn Hứa Hãn đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, một luồng động lực mạnh mẽ hóa thành dòng nước ấm, lan ra từ tim đến tứ chi.
Ông ta cảm thấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng, toàn thân ấm áp, hai chân vốn đã bất lực dần dần có sức lực.
Hứa Hãn nổi hứng đứng dậy, đi lại hai bước, lần này bước chân của ông ta rất vững vàng, mạnh mẽ có lực, khác hẳn với người sắp c.h.ế.t lúc trước.
Lúc này, Hứa Hãn đột nhiên cảm thấy đầu có gì đó là lạ, ông ta không nhịn được cầm lấy chiếc gương trên bàn, soi vào mình.
Mái tóc của ông ta ban đầu là tóc đen xen lẫn tóc bạc, bây giờ tóc bạc đã chuyển sang màu đen, khôi phục lại như xưa.
Hứa Hãn suýt chút nữa đánh rơi cả gương, niềm vui sướng dâng trào, cả người tràn đầy sức sống, cảm thấy như mình đã trở lại thời trai trẻ.
Quá tốt rồi, chứng lão hóa sớm của ông ta đã được chữa khỏi!
Hứa Hãn nghĩ đến ân nhân cứu mạng, trong lòng vô cùng cảm kích, vội vàng bước đến bên cạnh An Như Cố, chân thành nói: “Đại sư, cô đã cứu mạng tôi, tôi thật sự không biết lấy gì báo đáp!”
“Năm mươi triệu chính là thù lao, chúng ta tiền trao cháo múc.” An Như Cố nói một cách dứt khoát.
Nhưng trong lòng Hứa Hãn lại cảm thấy năm mươi triệu không đáng là gì so với mạng sống của mình, bởi vì ông ta còn sống, còn có thể kiếm thêm năm mươi triệu nữa.
Hứa Hãn cảm ơn An Như Cố: “Tôi sẽ chuyển tiền cho cô ngay, à phải rồi, đại sư, cô cho tôi xin cách liên lạc nhé, tôi không biết là ai giở trò quỷ, nhỡ đâu lần sau kẻ đó lại đến hại tôi thì sao?”
An Như Cố “ừm” một tiếng: “Cũng được. Nhưng tôi đã hóa giải thuật pháp của kẻ đó, hắn ta sẽ bị phản phệ, hắn ta đã cướp đi của ông bao nhiêu tuổi thọ, thì bản thân hắn ta sẽ bị giảm đi bấy nhiêu tuổi thọ, còn phải chịu báo ứng, sau này chắc chắn sẽ sống không yên ổn.”
Hứa Hãn nghe vậy, trong lòng hả hê vô cùng, sự phẫn nộ trong lòng tiêu tan đi không ít: “Vậy thì tốt, loại người hại người này đáng bị thiên đao vạn quả!”
Tiếp đó, hai người trao đổi phương thức liên lạc, Hứa Hãn cho biết sau này sẽ chuyển năm mươi triệu vào thẻ của cô.
Hứa Hãn đã khôi phục sức khỏe, vô cùng vui mừng, bèn sai người dọn lên một bàn tiệc thịnh soạn, mời tất cả những người trong giới huyền môn có mặt ở đó dùng bữa.