Trong lòng cô có chút suy tư, rất nhanh đã quyết định, cho dù có phải hay không, cô cũng phải đến đó một chuyến.
Đúng lúc này, trời đã tối, sắp đến giờ đóng cửa đạo quan.
"Thương Nguyệt, đi cùng tôi một chuyến nhé."
Thương Nguyệt nghĩ đến âm khí, mím môi, không chút do dự gật đầu: "Vâng!"
An Như Cố bèn đóng cửa đạo quan, dẫn Thương Nguyệt lên xe đi đến thôn Giang Thủy, ngoại ô phía bắc Nam Thành.
Sau vài tiếng đồng hồ xóc nảy, trời đã nhá nhem tối, xe taxi dần dần tiến vào thôn Giang Thủy.
Làng Giang Thủy phát triển chậm hơn thôn Thang Trì, mặt đất không phải là đường bê tông mà vẫn là đường đất, hai bên đường trồng đầy cây cối um tùm, xung quanh thôn là cánh đồng lúa bạt ngàn.
Ngôi thôn bị bao phủ bởi lớp sương mù mỏng manh, mọi thứ trở nên mờ ảo, khiến người ta không nhìn rõ những ngôi nhà ở phía xa.
Lúc này, tài xế taxi vừa đánh lái, vừa kinh ngạc kêu lên: "Chết tiệt, phía trước sao tự dưng lại xuất hiện một tảng đá lớn thế kia!"
Không biết tại sao, anh ta cứ liên tục đánh lái, dường như đã mất phương hướng.
An Như Cố ngước mắt lên, đôi mắt đen láy như đá hắc diệu thạch, xuyên qua màn sương mù, nhìn về phía xa xăm.
Phía trước nào có tảng đá lớn nào, đó rõ ràng là cổng thôn Giang Thủy.
Tài xế nhìn thấy cảnh tượng sai lệch, lại điên cuồng đánh lái, nguyên nhân đã rõ ràng – bị ma dẫn đường!
"Bác tài, dừng xe lại đi, đừng lái nữa."
Tài xế tò mò hỏi: "Còn một đoạn nữa mới đến cổng thôn, thật sự không lái nữa sao?"
"Không lái nữa, đến đây là được rồi. Khi nào quay về, anh nhớ cẩn thận, cứ đi thẳng là được, đừng đánh lái."
Tài xế: "..."
Rõ ràng anh ta là tài xế lâu năm, vậy mà lại bị hành khách dạy lái xe?
An Như Cố thanh toán tiền xe xong, cùng Thương Nguyệt lần lượt xuống xe.
Sau đó, cô lấy ra một lá bùa trừ tà, bùa tự bốc cháy, trên đó hiện lên hư ảnh ký hiệu phức tạp.
Ngay khi hư ảnh thành hình, một cơn gió thổi qua, khiến người ta nhịn không được nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
"A, sao xe của tôi lại quay về đường cũ thế này?" Tài xế kinh hãi kêu lên.
Đầu xe không còn hướng về thôn Giang Thủy, mà lại hướng về con đường mà họ đã đi qua.
Dường như anh ta nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở cửa sổ xe, nhìn về phía bóng lưng An Như Cố đang dần khuất xa, nhớ lại lời cô dặn dò trước đó, dần dần nhận ra điều bất thường.
Mẹ kiếp, hành khách này không phải người thường!
An Như Cố đi đến cổng thôn Giang Thủy, bước chân khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển ở cổng thôn.
Ba chữ "thôn Giang Thủy" trên bề mặt có màu vàng kim, nhưng lúc này lại như bị bao phủ bởi bóng tối, từng tia âm khí quấn quanh tấm biển, toát ra vẻ u ám.
Ban ngày, ma quỷ bình thường còn e ngại ánh sáng mặt trời, không thể tự do đi lại. Nhưng vào lúc hoàng hôn, quỷ môn quan sắp mở, bách quỷ dạ hành. Đợi đến khi trời tối hẳn, sẽ càng nguy hiểm hơn.
Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên bài hát đồng d.a.o vui nhộn, như thể có đứa trẻ đang hát.
"Quỷ môn quan mở ra ma quỷ
Ma quỷ khổ
Bán đậu phụ
Đậu phụ hỏng
Tráng trứng gà
Trứng gà trứng gà lắc lắc
Bên trong ngồi một ông anh
Ông anh đi ra tảo mộ
Bên trong ngồi một bà lão
Bà lão đi ra thắp hương
Bên trong ngồi một cô nương
Cô nương đi ra thắp đèn
Rơi xuống sông không về được
"*
Tiếng hát càng lúc càng gần, dần dần đến bên cạnh. Một bà lão tóc bạc phơ, lưng còng từ phía sau đi tới, bên cạnh còn có hai đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Tay bọn họ xách giỏ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô hồn, tứ chi cứng đờ.
Hai đứa trẻ vừa vỗ tay, vừa hát: "Rằm tháng bảy, tiễn vong hồn~"
Lúc này, bà lão máy móc ngẩng đầu, nhìn An Như Cố và Thương Nguyệt đang đứng dưới tấm biển.
Bà mím môi khô khốc, há miệng, phát ra tiếng khàn đặc: "Rằm, rằm tháng bảy, quỷ vương đón dâu, chớ quấy rầy, mau rời khỏi đây."
An Như Cố: "?"
Bà lão cứ tưởng cô gái có dung mạo xinh đẹp kia sẽ bị dọa sợ, không ngờ đối phương chỉ hơi mở to mắt, hoàn toàn không có ý sợ hãi, ngược lại còn có chút… hưng phấn?
Đôi đồng tử đen láy của cô lóe lên tia sáng lạnh lẽ, như thể nghĩ đến điều gì đó, cô nhếch mép, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lấy từ trong túi ra một quả táo đỏ tươi.
"Tôi rất thích tham gia yến tiệc. Chuyện tốt đẹp như quỷ vương đón dâu, tôi cũng muốn xem thử, uống chén rượu mừng, muốn dính chút hỉ khí. Không biết có được vinh hạnh này không?"
Bà lão: "..."