Xe buýt số 18 chạy thẳng đến thôn Thang Trì.
An Như Cố ngồi cạnh ông lão giáo sư, ông lão giáo sư kinh ngạc nhìn cô: "Thì ra cô là người trong giới huyền học."
Ông lão cũng từng gặp qua một số người trong giới huyền học, nhưng chưa từng gặp ai lợi hại như cô. Nếu gặp cô sớm hơn, liệu...
An Như Cố lặng lẽ nhìn ông lão, dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: "Lúc nãy tôi đã tra danh sách, ông không phải là người c.h.ế.t trong vụ tai nạn đó, trách sao ông lại hiểu rõ quy tắc của chiếc xe này đến vậy."
Ông lão giáo sư biết nếu xuống xe trước khi cửa xe đóng lại, sẽ bình an vô sự, cho nên đã khuyên Đinh Vĩ Hải và những người khác xuống xe.
Ông lão giáo sư kinh ngạc trước sự nhạy bén của An Như Cố: "Đúng vậy, ngoài bọn họ ra, tôi là người duy nhất lên xe sau đó."
"Tại sao ông lại lên xe?" An Như Cố có chút tò mò, nói ra kết quả điều tra lúc nãy của mình: "Chiếc xe này âm khí quá nặng, đã hình thành lĩnh vực riêng, trong lĩnh vực này, thời gian sẽ bị đình trệ, hơn nữa, người bị lấy đi một phách sẽ không bao giờ xuống xe được nữa, chẳng khác nào người sống thực vật."
Ma trên chiếc xe này còn không tự do bằng ma quỷ bình thường, tại sao ông lão lại lên xe?
Ông lão giáo sư nghe vậy, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, nhìn về phía hàng ghế trước mặt.
Một bà lão tóc bạc phơ khác dường như cảm nhận được ánh mắt của ông lão, quay đầu lại, mỉm cười với ông lão.
Đứa cháu trai bên cạnh biết mình đã được tự do, vừa vui mừng vừa hoang mang, thấy ông nội nhìn mình, bèn hét lên với ông nội: "Ông nội, con, con muốn ăn gà rán được không?"
"Bây giờ chúng ta đã có thể xuống xe, đương nhiên là được." Ông lão giáo sư cười nói.
An Như Cố thấy vậy, có chút hiểu rõ.
Thì ra ông lão lên xe là vì vợ và cháu trai.
Quả nhiên, ông lão giáo sư rưng rưng nước mắt, tháo kính xuống, dùng khăn tay lau cặp kính đẫm nước: "Con trai và con dâu của tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi từ lâu, mười năm trước, vợ và cháu trai của tôi lại gặp tai nạn, cơ thể tôi như suy sụp hoàn toàn.
Ngay khi tôi đang tuyệt vọng, đột nhiên nghe nói có người nhìn thấy xe buýt số 18.
Tôi bèn tìm kiếm thông tin về xe buýt số 18 ở khắp mọi nơi, có người sau khi lên xe bị tài xế dọa cho sợ hãi bỏ chạy, vẫn còn nhớ rõ diện mạo của những người trên xe.
Khi anh ta nói ra đặc điểm ngoại hình của vợ tôi, tôi liền hiểu, tôi nhất định phải lên chiếc xe này.
Người khác coi yêu ma quỷ quái là tai họa, nhưng lại là người thân mà tôi ngày đêm mong nhớ.
Tôi đã tìm kiếm trong thành phố suốt ba năm, cuối cùng vào một đêm, ở một biển báo xe buýt trung tâm thành phố, lúc mười hai giờ đêm, tôi đã đợi được xe buýt số 18."
Tuy ông lão giáo sư nói rất ngắn gọn, nhưng An Như Cố vừa nghe đã biết chuyện này khó khăn đến mức nào.
Trong vòng mười năm, xe buýt số 18 chỉ dừng lại năm lần, địa điểm dừng không có quy luật.
Ông lão giáo sư đã ngoài bảy mươi tuổi, cố gắng gượng dậy, đi đến tất cả các trạm xe buýt lớn nhỏ trong thành phố, trải qua hàng ngàn đêm dài chờ đợi nhưng không có kết quả, những vất vả, gian khổ không cần nói cũng biết.
Xe buýt số 18 chạy đến công viên giải trí Thiên Lạc, may mà công viên giải trí không có hàng rào, cũng chẳng có ai canh giữ, nếu không, chiếc xe buýt cũ nát này chắc chắn sẽ dọa nhiều người sợ.
Hai con ma trong nhà ma, Tô Vĩ Trí và Chu Khoa Vũ không cần ngủ, đến giờ vẫn đang thảo luận kịch bản.
Tô Vĩ Trí rất nhiệt tình trong việc nghiên cứu kịch bản: "Bây giờ chúng ta chỉ có hai người, cậu còn chưa thể hiện hình trong thời gian dài, hay là chúng ta cứ dùng kiểu chuyện ma kinh dị theo luật lệ như trước đây đi."
Chu Khoa Vũ thông minh hơn Tô Vĩ Trí một chút, phân tích một cách lý trí: [Kịch bản mà cậu thiết kế, giống như phó bản trong game. Bốn quy tắc đó quả thật là có thật, hơn nữa cũng có hiệu quả kinh dị, nhưng vấn đề là, phần lớn mọi người chỉ chơi trong nhà ma một hai tiếng đồng hồ, cũng sẽ không ngủ trong nhà ma của cậu, thiết kế này quá xa rời thực tế rồi.]
Tô Vĩ Trí nghe vậy cảm thấy có chút đạo lí, đành phải nhượng bộ: "Nhưng tôi thấy kiểu này rất thú vị, lỡ như thật sự có người thích ngủ trong nhà ma thì sao? Chúng ta có thể nghĩ ra vài phương án, đồng thời thực hiện, dù sao nhà ma cũng rất rộng."
[Được. Nhưng chúng ta chỉ có hai người, tốt nhất là nên có thêm vài người nữa, nếu không sẽ không đủ.]
"Tôi biết rồi, để tôi nghĩ cách xem sao." Tô Vĩ Trí nghĩ đến đây, trong lòng có chút buồn phiền, anh ta không quen biết ma quỷ khác, hơn nữa, người ta còn đang bận rộn nâng cao thực lực, không muốn chơi trò trẻ con này với anh ta.
Nhân tài thật khó tìm!
Thế nhưng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động.
Tô Vĩ Trí mở cửa ra xem, phát hiện không biết từ lúc nào, trước cửa đã đậu một chiếc xe buýt cũ kỹ.
Cửa xe mở ra, hơn hai mươi con ma từ trên xe nối đuôi nhau bay xuống.
An Như Cố đi đến trước mặt Tô Vĩ Trí, đưa danh sách cho anh ta: "Trong này có mười người muốn làm việc trong nhà ma, anh xem thử tiềm năng và đặc điểm của bọn họ, sắp xếp cho bọn họ vị trí phù hợp."
Mắt Tô Vĩ Trí sáng lên: "!!!"
"Sếp đỉnh của chóp!!!"
Thật ra An Như Cố có thể siêu độ cho những người đó ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến những hành khách này đều là người c.h.ế.t oan, đã bị nhốt trong lĩnh vực xe buýt mười năm, chắc hẳn trong lòng có rất nhiều tiếc nuối và phiền muộn.
Cô cho bọn họ một ngày, để bọn họ hoàn thành tâm nguyện của mình, ví dụ như báo mộng cho người thân, hoặc là đi ngắm cảnh.